Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung

Chương 12: Người hiềm nghi mất tích

Ai mà ngờ được những người đi bắt Đinh Lãng, sau khi ra ngoài tìm nửa buổi tối, lại mang về một tin tức khiến mọi người tiếc nuối.

Bổ khoái hối hả trở về báo cáo: “Đinh Lãng mất tích rồi.”

“Mất tích rồi?” Tất cả mọi người đều rất bất ngờ.

Hạ Việt vội hỏi: “Mất tích lúc nào?

Theo Viên Vĩ Mậu nói, Đinh Lãng ở trong ngõ nhỏ phía sau phố Tân Xương, ở một mình, cha nương thê nhi của ông ta đều ở quê, ông ta vốn muốn đến sắp xếp trước, sau đó mới đón bọn họ đến đây.

Nhưng từ khi Đinh Lãng đến kinh thành thì không có việc gì làm, suốt ngày lang thang trong thanh lâu sòng bạc, ăn uống chơi gái đánh bạc không chuyện nào không làm. Bởi vì ông ta sinh ra có tướng mạo tuấn tú, còn lừa gạt nữ tử đàng hoàng, hoàn toàn vứt cha nương thê nhi ra sau đầu.

Sau đó, ông ta gần như đã tiêu hết số tiền mang theo, cho nên ông ta đã viết thư về nhà xin tiền thêm vài lần, nhưng nhà ông ta chỉ có gia cảnh bình thường, sao có thể cung cấp tiền tài cho ông ta tiêu xài như vậy được, có lẽ số tiền gửi đến cũng có hạn, không đủ cho ông ta tiêu xài.

Bổ khoái nói: “Lúc chúng ta đến nhà ông ta, trong nhà không có người, đã bị lật tung cả rồi. Ta hỏi hàng xóm đứng ở cửa, bọn họ nói đã mấy ngày không gặp ông ta. Chúng ta lại đến sòng bạc, thanh lâu và tửu lâu ông ta thường đến, bọn họ đều nói mấy ngày nay không thấy người.

Sớm không mất tích muộn không mất tích, này mất tích ở thời điểm mấu chốt, khiến người khác không khỏi nghĩ nhiều.

Bổ khoái lại nói: “Người ở sòng bạc còn nói, Đinh Lãng thiếu bọn họ một trăm lượng bạc, bọn họ cũng đang tìm ông ta, nhưng vẫn chưa tìm thấy người, nếu còn tìm không thấy nữa thì bọn họ định báo quan.”

Vương Thống không nhịn được mà nói: “Ông ta sợ tội bỏ trốn rồi đúng không, ta nghi ngờ những điều Viên Vĩ Mậu nói là sự thật, tám phần là tên Đinh Lãng này bị đòi nợ quá mức, cho nên ông ta mới đến tìm Hà Ninh Thu mượn tiền, Hà Ninh Thu lấy tiền trong nhà đưa cho ông ta, thế nhưng chỉ có năm mươi lượng, ông ta không hài lòng, vì thế ông ta đã gϊếŧ chết Hà Ninh Thu trong lúc tranh chấp, sau đó bỏ chạy.”

Động cơ gϊếŧ người rất rõ ràng.

Hạ Việt trầm ngâm một lát, sau đó hỏi Diệp Thải Đường: “Muội cảm thấy thế nào?”

Bây giờ trời đã tờ mờ sáng, tối hôm qua Diệp Thải Đường có ngủ, nhưng nàng cũng không ngủ bao lâu, lúc này tinh thần có chút không tốt, sau khi bị điểm danh, nàng sửng sốt một lát mới phản ứng lại.

Diệp Thải Đường làm pháp y nhiều năm, tăng ca làm thêm giờ là chuyện thường xảy ra, thứ bảy đảm bảo không nghỉ ngơi, chủ nhật không đảm bảo nghỉ ngơi. Nếu như gặp phải vụ án lớn, vụ án quan trọng, thức liên tục mấy đêm cũng là chuyện bình thường.

Nhưng khi nàng đến thời đại này, bởi vì buổi tối không có bất cứ hoạt động giải trí nào, thậm chí nàng không có nhiều tiền để đốt nến, cho nên không thể không ngủ sớm.

Một khi ngủ sớm, đương nhiên dậy sớm, tu thân dưỡng tính, tính toán lại, vậy mà nàng đã trải qua cuộc sống làm việc lúc mặt trời mọc, nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn suốt năm năm, hôm qua nàng ngủ muộn hơn bình thường một chút, đã hơi không thích ứng.

Diệp Thải Đường chỉ vào chính mình: “Đại nhân hỏi ta sao?”

“Đúng vậy.”

“Ta cảm thấy không giống cho lắm.” Diệp Thải Đường suy nghĩ một lát.

“Nói suy nghĩ của muội nghe thử.”

Diệp Thải Đường nói: “Tuy rằng Đinh Lãng có động cơ, nhưng cho dù nơi Đinh Lãng ở, hay nơi Hà Ninh Thu ở, đều cách địa điểm xảy ra vụ án quá xa. Cho dù bọn họ là gặp mặt riêng cũng được, mượn tiền cũng thế, ta thật sự không thể nghĩ ra lý do tại sao bọn họ phải đi đến đó.”

Hạ Việt gật đầu khen ngợi: “Muội nói đúng, nhà cũ Mạnh gia không đối diện với nhà Hà Ninh Thu, hôm đó trời lại đổ mưa, cho dù mượn tiền hay là gặp riêng, bọn họ đều không có lý do gì để chọn chỗ đó. Hà Ninh Thu xuất hiện ở nhà cũ Mạnh gia, nhất định có một lý do chúng ta không biết.”

Nhưng mà bọn họ đã hỏi một lượt những người dân xung quanh nhà cũ Mạnh gia, không ai biết Hà Ninh Thu, cũng chưa từng thấy nàng ấy xuất hiện ở gần đó.

Chưa tìm được hung thủ nhưng lại có thêm một người mất tích, chuyện xảy ra trong cùng một khoảng thời gian, người mất tích còn có quan hệ phức tạp với người chết, nếu nói hai chuyện này không liên quan đến nhau thì sẽ không có ai tin.

Hạ Việt suy nghĩ một lát: “Các ngươi tìm tiếp đi. Vương Thống cùng ta đến nhà Đinh Lãng một chuyến.”

Vương Thống đáp lời, không ngờ Diệp Thải Đường cũng nói: “Ta cũng đi.”

“Muội cũng đi?” Hạ Việt nhìn dáng vẻ ủ rũ của Diệp Thải Đường, trông nàng không giống người tích cực như vậy.

“Đi.” Diệp Thải Đường đứng lên.

Mặc dù nàng làm ngỗ tác, nhưng công việc của ngỗ tác có hạn, Diệp Thải Đường cũng không muốn ở Lục Phiến Môn cả ngày không có việc gì làm, làm nhiều việc biểu hiện nhiều, tranh thủ kiếm tiền lương trả nợ sớm một chút, lấy lại tự do của mình.

Rời khỏi Lục Phiến Môn, Hạ Việt lại vô cùng hiểu lòng người, hắn bảo Vương Thống mua mấy gói bánh bao để mọi người chia nhau ăn.

Hạ Việt nói: “Cũng không thể nhịn đói làm việc, sau đó ngất xỉu ở hiện trường vụ án.”

Lời nói thô nhưng ý không thô, bánh bao càng ngon miệng.

Vương Thống cũng đã quen rồi, hắn quay đầu hỏi Diệp Thải Đường: “Tiểu Diệp muốn ăn nhân gì? Có thịt heo, thịt dê, còn có nhân đậu hủ sợi nữa.”

“Thịt!” Diệp Thải Đường không hề do dự nói: “Ta muốn ăn bánh bao thịt.”

Thật sự rất đáng thương, từ khi Diệp Thải Đường đến thời đại này, nàng mới phát hiện cuộc sống dân chúng thật sự rất khổ, cho dù thái bình thịnh thế, người bình thường một tháng cũng không ăn được thịt mấy lần.

Nàng lẻ loi một mình, cha cũng không để lại chút tiền tiết kiệm nào, thế nào cũng phải để lại một chút tiền phòng thân, nàng lại không có kỹ năng gì có thể dùng được, cho nên chỉ mua đi bán lại vài món đồ nhỏ, làm vài công việc ngắn hạn, mặc dù cuộc sống thanh nhàn nhưng cũng nghèo khó.

Mặc kệ hơi nóng, bánh bao thịt dê thơm ngào ngạt, nàng cắn một miếng miệng đầy mỡ.

Diệp Thải Đường hài lòng lại thương cảm thở dài một tiếng.

Ai có thể ngờ rằng, nàng lại vì một miếng thịt mà cảm khái nhân sinh.

Hạ Việt nhìn Diệp Thải Đường ăn một miếng bánh bao bằng ánh mắt thảm thương không nỡ nhìn, hắn cũng thở dài: “Sau này ngươi đừng đến phòng ăn ăn cơm nữa.”

“Hửm?” Hai má Diệp Thải Đường phồng lên một mảng lớn, nàng tạm dừng nhai nuốt, có chút không rõ nhìn Hạ Việt.

Tối hôm qua nàng đến phòng bếp Lục Phiến Môn ăn cơm, tuy rằng phòng bếp của bọn họ không có thịt cá, nhưng mùi vị không tệ, ngon hơn nàng tự nấu rất nhiều.

“Ta sợ một mình ngươi ăn hết đồ ăn trong bếp.” Hạ Việt nhìn bánh bao trong tay Diệp Thái Đường, không hiểu tại sao cảm thấy bánh bao trong tay nàng có vẻ ngon hơn: “Sau này ngươi ăn chung với ta.”

Diệp Thải Đường chớp mắt nhìn: “Thặc sự à?”

Vương Thống quay đầu cười.

Hạ Việt bắt chước Diệp Thải Đường nói chuyện: “Thặc đó.”

Diệp Thải Đường đỏ mặt, vội vàng nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống, lúc này nàng mới nói: “Vậy không tốt lắm đâu, ta ăn giỏi lắm, đừng để đại nhân ăn không đủ no.”

Hạ Việt không đến phòng bếp ăn cơm, Lục Phiến Môn còn có một phòng bếp nhỏ riêng, mỗi ngày nấu thức ăn tinh xảo cho mấy vị đại nhân có chức quan, còn có thể gọi món ăn nữa.

“Muội đánh giá cao bản thân rồi.” Hạ Việt ghét bỏ lấy một cái khăn ra đưa cho nàng: “Thêm mấy miếng ăn của của muội, không thể ăn nghèo Lục Phiến Môn được đâu.”

Lời đảm bảo ấm áp như thế, Diệp Thải Đường nhất thời cảm thấy toàn thân tràn ngập sức mạnh.

Nhà Đinh Lãng thật sự đã bị lật tung cả lên, sợ có người phá hư hiện trường, cho nên lúc trước có để lại người trông chừng ở cửa, vừa thấy Hạ Việt đến đây, bổ khoái vội vàng cho hắn vào.

Lúc trước Đinh Lãng nghĩ rằng cả nhà đều sẽ chuyển đến đây, cho nên ông ta đã thuê một cái sân viện riêng, bên trong có ba gian phòng, trong đó có hai gian phòng vẫn còn trống không, Đinh Lãng ở trong căn phòng chính giữa.

“Hạ đại nhân, ngài xem.” Bổ khoái đẩy cửa phòng ra: “Lúc thuộc hạ bước vào, trong phòng chính là trông như thế này, tủ mở toang, y phục và chăn mền đều ở trên mặt đất, bàn ghế đều bị lật úp, giống như có người lục tìm thứ gì đó ở trong phòng.”