Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung

Chương 9: Nghi ngờ tự sát không thành

Người bán nhà cũ Mạnh gia, Mạnh Tử Tiêu, Mạnh gia nhiều đời làm ăn phát đạt, đến thế hệ này cũng chỉ còn lại một người. Hơn nữa cơm áo gian khổ, cho nên mới không thể không bán tổ trạch với giá cực thấp.

Mặc dù không ngừng có tin đồn về trạch viện đó, nhưng dù sao thì đây cũng là một mảnh đất rộng, ở vị trí đắc địa, bởi vậy khi tin tức bán lại được truyền ra, cũng có mấy nhà cạnh tranh.

Đối thủ cạnh tranh thất bại cũng có thể là hung thủ.

Còn có người có mâu thuẫn với người mua Lư Ngoại Bắc, người có mâu thuẫn với Mạnh gia.

Về phần người bị hại thứ hai thì giống như lọt vào sương mù, không thể xác nhận thân phận của nàng ấy, cũng không thể xác định là trả thù hay gϊếŧ người bừa bãi, chuyện này phải dựa vào người của Hạ Việt điều tra, nhưng mà một cô nương sẽ không bôn ba ngàn dặm xuất hiện ở một trạch viện bỏ hoang không hề liên quan đến mình, chắc cũng không quá khó để điều tra thân phận của nàng ấy.

Diệp Thải Đường đặt bút xuống, trong lòng suy nghĩ đến đủ mọi tình huống, vừa thuận tay cầm lấy một dải lụa đặt ở đầu giường.

Còn có một vấn đề không giải thích được.

Rốt cuộc Lâm Linh đã chết như thế nào, cho dù lúc đó mưa to gió lớn, nhiều người chứng kiến như vậy, cũng không phải toàn bộ đều bị mù, làm sao có thể hoàn toàn không nhìn thấy hung thủ.

Diệp Thải Đường nghĩ mãi vẫn không hiểu, nàng liền cầm dải lụa kia ướm lên cổ, sau khi ướm một lát, nàng vẫn cảm thấy còn thiếu chút gì đó, liền leo lên ghế dựa, quàng dải lụa vào cổ mình, một tay giữ lấy.

Nàng cũng không phi đang đùa giỡn, rất nhiều khi, nàng phải cố gắng hết sức để hoàn nguyên hiện trường vụ án, hoàn nguyên tình cảnh lúc đó, khi quan sát và suy nghĩ từ một góc độ khác, thường thường sẽ có những phát hiện bất ngờ.

Nhưng thứ nhìn thấy lúc đứng và lúc ngồi không giống nhau. Cách suy nghĩ vấn đề khi cứu người và gϊếŧ người cũng không giống nhau.

Diệp Thải Đường đang đứng ở trên ghế, giữ lấy cổ mình trầm tư suy nghĩ, Hạ Việt vội vàng vào sân, hắn mới vừa đi đến cửa phòng định gõ cửa thì sắc mặt thay đổi.

Trong phòng thắp nến, ánh nến chiếu bóng Diệp Thải Đường lên cửa sổ.

Nàng đứng trên cao, một sợi dây thừng quấn quanh cổ, tay giơ lên thật cao, giống như muốn treo sợi dây thừng lên xà ngang.

“Diệp Thải Đường!” Hạ Việt quát to một tiếng, một cước đá văng cửa phòng đã khóa.

Diệp Thải Đường nhắm mắt lại tưởng tượng hung thủ đang ở phía sau mình, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lớn và tiếng cửa bị đá văng, dọa nàng giật cả mình, chân nàng loạng choạng, a một tiếng kêu thảm thiết, cả người nhào về phía trước.

Xong đời rồi, Diệp Thải Đường bi ai nghĩ, lần này nàng nhất định sẽ ngã sấp mặt...

Khuôn mặt Hạ Việt trước mắt từ nhỏ biến lớn, sau đó hắn túm lấy vai áo của Diệp Thải Đường, run rẩy xách nàng đặt xuống đất giống như xách một cái bao tải.

Động tác ngã xuống đột nhiên dừng lại, chân lại giẫm lên mặt đất, chân Diệp Thải Đường còn hơi mềm nhũn, chậm rãi đỡ lấy cái bàn bên cạnh để ngăn mình ngồi xổm xuống, đồng thời giận dữ trừng mắt nhìn người trước mặt.

Đã là canh giờ nào rồi! Ăn tối xong thì trời đã tối, nàng đã rửa mặt xong chuẩn bị nghỉ ngơi. Nam nữ thụ thụ bất thân, cho dù ngài là cấp trên trực tiếp, nửa đêm xông vào phòng nữ cấp dưới, chuyện này cũng không thích hợp cho lắm, có biết không?

Huống hồ hắn còn không gõ cửa, mà là một cước đá văng cửa mở ra.

Nhưng Hạ Việt hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt oán hận của Diệp Thải Đường, ngược lại một tay buông nàng ra, rút dây lưng quấn quanh cổ nàng ra.

Diệp Thải Đường không có dải lụa màu đen, đây là dải lụa màu trắng trên một bộ y phục của nàng, chỉ là vải vóc bình thường, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tác dụng siết chết một người.

Không đợi Diệp Thải Đường lên tiếng chất vấn, Hạ Việt lớn tiếng quát: “Muội làm cái gì vậy? Không muốn làm thì nói, cũng không cần dùng cái chết để đấu tranh, ta còn chưa đến mức ép chết một mạng người chỉ vì năm mươi lượng bạc.”

Hạ Việt có chút nghĩ mà sợ, đã trễ thế này rồi, nếu không phải có việc gấp thì hắn cũng sẽ không đến tìm Diệp Thải Đường, nếu hắn đến chậm một bước, chẳng phải ngày mai hắn sẽ nhìn thấy một cỗ thi thể lạnh như băng sao.

Hả?

Hạ Việt lại cho rằng nàng muốn treo cổ?

Diệp Thải Đường vội nói: “Ta không tự tử, ta đang mô phỏng hiện trường vụ án.”

Hạ Việt sửng sốt, sau đó hắn nhìn kỹ hơn, thật sự có một tờ giấy được trải ra trên bàn, cũng không phải viết di thư gì đó, mà là một vài phỏng đoán về người chết và hung thủ.

Cuối cùng Hạ Việt cũng yên tâm, sau đó hắn liền cảm thấy hành động vừa rồi của mình hơi nóng vội, có chút ngại ngùng khó xử.

Diệp Thải Đường cũng hiểu ra tại sao Hạ Việt chưa gõ cửa đã xông vào, không phải hắn không khách sáo không tôn trọng người khác, mà vì hắn cho rằng nàng muốn tự sát.

Nghĩ như vậy, Diệp Thải Đường cũng không tức giận nữa.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trong phòng nhất thời có chút ngượng ngùng, cuối cùng Hạ Việt nói sang chuyện khác: “À ừm, muội thật sự dốc sức, đáng để khích lệ. Mô phỏng hiện trường vụ án, có phát hiện gì không?”

Diệp Thải Đường dang hai tay ra: “Còn không phải chưa kịp suy nghĩ gì sao?”

Nàng còn chưa tìm được góc độ tư thế thích hợp thì đã bị Hạ Việt xách xuống rồi.

“Chưa kịp thì khoan treo cổ đã.” Hạ Việt nói: “Ta đến đây muốn nói cho muội biết, thân phận người bị hại thứ hai đã được xác nhận.”

Diệp Thải Đường không ngờ việc xác nhận thân phận người chết được tiến hành thuận lợi như vậy, vui mừng hỏi: “Là ai vậy?”

“Người bị hại tên Hà Ninh Thu, mấy ngày trước nàng ấy và trượng phu từ nơi khác đến kinh thành, cho nên gần như không có ai quen biết, hàng xóm cũng chưa từng gặp bọn họ.”

“Trượng phục của nàng tên Viên Vĩ Mậu, hôm qua ông ta ra ngoài thăm bằng hữu, cho đến chạng vạng hôm nay mới trở về. Lúc ông ta đi ngang qua cửa thành đã nhìn thấy bức họa tìm người, về nhà xem thử mới phát hiện thê tử không ở nhà, vừa rồi ông ta đã nhận ra thi thể, người chết chính là thê tử của hắn, Hà Ninh Thu.”

Diệp Thải Đường nói: “Vậy bây giờ ông ta đang ở trong Lục Phiến Môn à?”

“Ừ.” Hạ Việt hơi khinh thường nói: “Đang ôm thi thể khóc lóc, khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc, suýt chút nữa ngất đi.”

Diệp Thải Đường cảm thấy có chút kỳ lạ, khó hiểu nói: “Ông ta có... Chỗ nào khác thường à?”

Mặc dù Hạ Việt là một bổ đầu nhìn thấy rất nhiều chuyện sinh tử, nhưng Hạ Việt cho nàng cảm giác hắn là người rất chính trực, người ta ra ngoài một chuyến trở về đã sinh ly tử biệt với thê tử, đây là một chuyện rất đáng thương, sao hắn lại có vẻ mặt như vậy.

Hạ Việt nói: “Ông ta nói nhà bằng hữu xảy ra chuyện nên đến giúp đỡ, nhưng cả người đầy mùi rượu son phấn, cũng không biết giúp gì? Hay là đến thanh lâu tửu quán ngủ lại một đêm.”

Vừa nói như vậy, Diệp Thải Đường cũng cảm thấy kỳ lạ. “Loại người này, sẽ có tình cảm sâu đậm với thê tử như vậy sao? Khó chịu thì cũng thôi, ôm thi thể khóc ngất thì có hơi khoa trương.”

“Còn phải tra hỏi.” Hạ Việt nói đơn giản: “Ta về phòng lấy đồ, đi ngang qua sân viện của muội, nghĩ đến muội cũng đang quan tâm chuyện này, tiện đường nói cho muội biết.”

“Cám ơn đại nhân.” Diệp Thải Đường nhanh nhẹn nói cám ơn, sau đó nàng đề bút, bổ sung tên ở phía sau người bị hại thứ hai, sau đó bổ sung tên trượng phu Hà Ninh Thu vào phía sau danh sách người hiềm nghi.

Hạ Việt cũng bước đến xem, hắn đọc một lượt từ trên xuống dưới một lần: “Muội viết mọi chuyện ra như thế, ngược lại rất rõ ràng rõ ràng. Chỉ là...”

Diệp Thải Đường ngẩng đầu nhìn Hạ Việt: “Đại nhân, nhìn thấu không nói thấu.”

Chuyện chữ xấu nàng cũng biết, không cần ai nói.

“Được rồi.” Hạ Việt vô cùng khoan dung: “Có thể viết chữ là được rồi, nhưng muội viết tên trượng phu của người chết vào phía sau danh sách người hiềm nghi là có ý gì? Muội nghi ngờ trượng phu của nàng ấy à?”