Hạ Việt thật sự dẫn Diệp Thải Đường đến chỗ hắn sống, hắn ở một sân viện riêng ngay trong Lục Phiến Môn.
Diệp Thải Đường cầm tờ giấy nợ đọc, năm năm nay, nàng đã lật đi lật lại những thứ Diệp Minh để lại, cho nên nàng rất quen thuộc với chữ viết của ông ấy, nếu giấy nợ là giả, thì không thể lừa được nàng.
Nhưng giấy nợ này là thật.
Trang giấy đã hơi cũ, trên đó viết rõ ràng, nay có Diệp Minh thôn Bạch Hạ, mượn năm mươi lượng bạc của Hạ Việt, ước định một phần lợi nhuận, ba năm trả hết.
Chữ ký, dấu tay, thời gian và địa điểm, chi tiết rõ ràng.
“Thời gian này...” Diệp Thải Đường tính toán: “Là một tháng trước khi cha ta qua đời?”
“Đúng vậy.” Hạ Việt đi đến trước bàn rót cho mình một ly nước.
Diệp Thải Đường nghi ngờ nói: “Năm năm trước, đại nhân bao nhiêu tuổi?”
Hạ Việt cười, nói ra một chuyện mà Diệp Thải Đường càng đau lòng hơn: “Tài phú của con người không liên quan gì đến tuổi tác của họ, ta làm việc ở Lục Phiến Môn cũng không phải vì tiền.”
“Ta không hề nhìn thấy số bạc này trong di vật của phụ thân.”
Diệp Thải Đường chỉ muốn đập giấy nợ vào khuôn mặt anh tuấn tiêu sái của hắn.
“Ta cũng không biết tiền đã đi đâu.” Hạ Việt từ tốn nói: “Lúc đó ta chẳng qua chỉ đến kinh thành làm việc, tình cờ gặp được lệnh tôn, bọn ta cũng không quen biết nhau. Chắc ông ấy có bệnh vái tứ phương, cho nên mới tìm ta vay tiền, ta thấy ông ấy nói thành khẩn, lại cân nhắc chuyện bọn ta đều là người trong nha môn, nhất thời có lòng tốt cho ông ấy mượn.”
Diệp Thải Đường không biết gia thế của Hạ Việt, nhưng nàng biết bổ đầu trong Lục Phiến Môn không giống với bổ đầu trong nha môn bình thường.
Bổ đầu trong nha môn bình thường chỉ làm việc, một vài người vẫn là tiện tịch, không có thân phận gì. Nhưng bổ đầu trong Lục Phiến Môn thì có phẩm cấp trên người, cho dù là quan viên triều đình cũng phải nể nang mấy phần, không dám đắc tội.
Hạ Việt nói: “Sau đó không bao lâu, ta nghe thấy lệnh tôn bệnh qua đời, khi đó ta ở nơi khác, nghe thấy chuyện này vô cùng tiếc nuối, cũng không nghĩ nhiều, không biết ông ấy còn một nữ nhi như ngươi.”
Thật ra chuyện này rất không hợp lý, nếu Hạ Việt là một người keo kiệt, hắn sẽ không cho một người không quen mượn năm mươi lượng.
Nếu Hạ Việt là một người hào phóng, sẽ không đuổi theo một cô nữ như Diệp Thải Đường đòi nợ, rõ ràng số bạc này không nằm trong khả năng chi trả của nàng, không phải hắn cứ ép buộc thì nàng có thể trả được.
Không hợp lẽ thường tất có yêu, Diệp Thải Đường muốn biến bị động thành chủ động, không thể bị Hạ Việt dắt mũi được.
Diệp Thải Đường lấy lại bình tĩnh: “Hạ đại nhân.”
“Hả?”
“Đây thật sự là chữ viết của cha ta, thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên.” Diệp Thải Đường nói: “Ta nên trả số tiền này.”
Hạ Việt hơi kinh ngạc khi thấy Diệp Thải Đường sảng khoái như vậy, liền nói: “Ta cũng biết ngươi không dễ dàng, cho nên ta không lấy tiền lời nữa. Còn tiền gốc ngươi xem nên làm thế nào, có thể trả theo từng đợt.”
Diệp Thải Đường suy nghĩ một lát: “Trên người ta không có tiền, nhưng mà ta có căn nhà, còn có một vài mẫu đất, trong nhà cũng xem như có một ít đồ dùng, cũng có thể gán chút tiền, đại nhân có thể cầm đi trước.”
Hạ Việt có chút hứng thú: “Ngươi đưa cả căn nhà cho ta, vậy thì ngươi sống thế nào, sống ở đâu?”
Diệp Thải Đường liều đến cùng: “Ta có thể đi ăn xin, ngủ gầm cầu. Hạ đại nhân yên tâm đi, số tiền xin được mỗi ngày, ta chỉ mua một cái màn thầu, tiết kiệm phần còn lại để trả nợ.”
“...” Mặc dù Hạ Việt kiến thức rộng rãi, nhưng giờ phút này hắn cũng kinh ngạc.
Không hổ là nữ nhi ngỗ tác, thật đúng là đủ tàn nhẫn, không tàn nhẫn không làm được nghề này.
Diệp Thải Đường vô cùng thẳng thắn, cứ vậy mà nhìn Hạ Việt, giống như chỉ cần Hạ Việt gật đầu một cái, nàng có thể lập tức đi ăn xin ngay, Hạ Việt bị nhìn đến mức không chịu được, hơi dời tầm mắt sang chỗ khác.
Không phải gió đông áp đảo gió tây, thì là gió tây áp đảo gió đông, thật ra thường đấu trí đấu dũng với phạm nhân, trong lòng hắn hiểu rất rõ, ánh mắt này của hắn vừa chuyển, bản thân đã rơi vào thế hạ phong.
Nhưng hắn thật sự không thể ép một cô nương đi ăn xin, chuyện này sắp phá vỡ điểm mấu chốt của hắn.
Hạ Việt từ tốn đặt giấy nợ xuống: “Vậy thì không cần đâu, ta cũng không phải người bá đạo như thế. Diệp Minh là ngỗ tác giỏi nhất mà ta biết, nếu ngươi thật sự có được chân truyền của phụ thân, ta có thể tìm một công việc cho ngươi, mặc dù đôi lúc vất vả, vẫn tốt hơn ăn xin.”
Ồ, thì ra hắn đang chờ ở đây.
Diệp Thải Đường lập tức nói: “Đại nhân mời nói.”
Hạ Việt nói: “Người làm ngỗ tác trước nay khó tìm, tuy trong Lục Phiến Môn có ngỗ tác, nhưng vẫn bận rộn. Vừa rồi nghe ngươi nói chuyện lưu loát, vô cùng hiểu biết, ta muốn ngươi làm việc ở Lục Phiến Môn, làm việc dưới tay ta, ngươi có bằng lòng không?”
Diệp Thải Đường vô cùng bất ngờ.
Thời đại này không giống với hiện đại, một cơ cấu quốc gia như Lục Phiến Môn, sao có thể tìm một nhân viên nữ? Lục Phiến Môn thật sự thiếu người, thiếu đến mức này?
Thấy Diệp Thải Đường do dự, Hạ Việt nói: “Đương nhiên sẽ không để ngươi làm không công, bao ăn bao ở, mỗi tháng hai lượng bạc tiền công, nếu phá được án lớn, còn có tiền thưởng.”
Đây thật sự là thỏi vàng rơi từ trên trời xuống, chuyện tốt như thế, khiến Diệp Thải Đường không thể không suy nghĩ nhiều.
Hạ Việt nói tiếp: "Tuy một tháng hai lượng không nhiều lắm, ngươi tiêu tiết kiệm một chút, ba bốn năm cũng có thể trả hết tiền, nói không chừng còn có thể tiết kiệm một ít.”
Diệp Thải Đường cười khổ một tiếng.
Hạ Việt cũng nở mỉm cười: “Nếu không thì ngươi chỉ có thể đi ăn xin, ta tặng người một cái bát, ngươi cứ ăn xin ở gần Lục Phiến Môn đi, một cô nương như ngươi nếu đυ.ng phải tiểu lưu manh gì đó, cứ hét một tiếng, ta cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.”
Nói xong, Hạ Việt đi đến cửa gọi Lưu Sa: “Vào phòng bếp lấy một cái bát cũ cho ta, nhớ lấy cái bát nào bị sứt mẻ ấy, sau này Diệp cô nương ăn xin, các ngươi nhìn thấy thì chiếu cố một chút.”
Lưu Sa ngốc nghếch lại đáp một tiếng, thật sự ra ngoài.
Nói đến nước này, Diệp Thải Đường còn có thể nói gì nữa, nàng biết rõ đây là một miếng bánh ngọt có bôi thuốc độc, cũng chỉ có thể rưng rưng nước mắt ăn mà thôi.
“Ta làm.” Diệp Thải Đường không đợi Hạ Việt nói xong, liền nói: “Đại nhân, ngài thật sự quá tốt bụng, ta bị thuyết phục vì sự tốt bụng của ngài. Đừng nói bao ăn bao ở, còn có tiền, cho dù không có tiền, ta cũng làm. Có thể làm việc ở Lục Phiến Môn, còn ăn xin gì nữa chứ.”
Câu nói này nghe có vẻ không có vấn đề gì, nhưng ở đâu cũng có vấn đề, Lục Phiến Môn tạo nghiệt gì mà phải so tốt xấu với ăn xin, nhất thời Hạ Việt cũng biết phải phản bác thế nào.
Nhưng hắn vô cùng hài lòng với sự biết điều hiểu lý lẽ của Diệp Thải Đường, dặn dò Lưu Sa: “Lưu Sa, trở lại đây, không cần lấy bát mẻ, Diệp cô nương không đi xin cơm nữa.”
Diệp Thải Đường vẫn luôn thích ứng rất nhanh, ngỗ tác vốn là nghề của nàng, mặc dù bị ép buộc nhưng nàng cũng không hoảng loạn lắm, ngược lại nàng lập tức nghĩ đến một chuyện khác.
“Đại nhân, bây giờ ta cũng là ngỗ tác của Lục Phiến Môn, vậy ta có thể đi xem thi thể của Lâm Linh không?”
“Đương nhiên được.” Hạ Việt cẩn thận cất giấy nợ, đi trước dẫn đường: “Có điều lúc trước ta đã nói với muội, ngỗ tác đã từng khám nghiệm thi thể Lâm Linh, cách chết giống như nữ tử chúng ta phát hiện đêm qua, đều bị dải lụa siết đến chết trên xà ngang đình bát giác, đình bát giác chính là hiện trường đầu tiên của vụ án, nạn nhân chưa từng bị di chuyển. Chuyện này, muội cũng tận mắt nhìn thấy rồi.”
Hai người trẻ tuổi đi theo sau Hạ Việt, Lưu Sa và Vương Thống, đều cảm thấy vô cùng mới lạ với chuyện bọn họ sắp chào đón một nữ đồng liêu, còn có chút hưng phấn.
Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt mỏi, dù sao nữ nhân trong Lục Phiến Môn, thật sự là lông phượng sừng lân, sinh vật quý hiếm. Hơn nữa Diệp Thải Đường còn là một cô nương rất xinh đẹp, sao bọn họ có thể không cảm thấy thương hoa tiếc ngọc được đây.