Hai mươi phút sau, Thẩm gia đã ở ngay trước mặt.
Đại viện Thẩm gia chiếm diện tích ba mẫu.
Kiểu tứ hợp viện kinh điển.
Ở cổng, Thẩm Vũ Nông đang dõi mắt trông ngóng, khuôn mặt đầy vẻ kích động.
Phía sau ông, người của Thẩm gia đều vô cùng tò mò.
Ông cụ nói hôm nay có một vị khách quý tới nhà.
Bọn họ đều hỏi vị khách quý ấy là ai, nhưng ông cụ chỉ cười mà không nói gì.
Xe tới trước nhà, xe còn chưa dừng hẳn, Lâm Vũ đã mở cửa xe bước xuống.
“Ông ơi, Tiểu Vũ….đã về rồi!”
Lâm Vũ lao lên, ôm chầm lấy Thẩm Vũ Nông.
Đôi mắt chợt ươn ướt.
Thẩm Vũ Nông cũng kích động không thôi, ông cụ rơi nước mắt nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi! Tiểu Vũ ngoan của ông, mười lăm năm nay cháu chịu khổ rồi...”
Mọi người nghe thấy, sắc mặt đều thay đổi.
Tiểu Vũ?
Lâm Vũ!
Cái người được gọi là khách quý ấy chính là kẻ mười lăm năm trước bị Lâm gia vứt bỏ!
Đây nào có phải là khách quý, rõ ràng là sao chổi mà!
“Lâm Vũ! Cút ngay đi, Thẩm gia không hoan nghênh mày!”
“Đều tại mày, hại Thẩm gia nhà tao bị Lâm gia chèn ép thành ra thế này!”
“Mày cảm thấy mày hại Thẩm gia còn chưa đủ thảm hay sao?”
“Đồ sao chổi, mày chính là đồ sao chổi!”
Sau khi kịp phản ứng lại, mọi người đều nhìn Lâm Vũ với ánh mắt căm phẫn.
Thậm chí còn có người đã chạy đi nhặt gậy, chuẩn bị đánh đuổi Lâm Vũ ra ngoài.
Nghe những âm thanh này, Lâm Vũ chỉ đành nhìn về phía Thẩm Vũ Nông cười khổ.
Hắn hiểu rồi!
Ông cụ giấu tất cả mọi người trong nhà về thân phận của hắn!
Ông ấy muốn hắn nhìn thấy được một Thẩm gia chân thực, con người chân thực nhất của người nhà họ Thẩm, chứ không phải để cho hắn nhìn thấy một đám tiểu nhân chỉ biết khom lưng trước quyền thế!
Ông cụ có lòng rồi!
Ngay lúc Lâm Vũ đang cảm khái, một thanh niên đứng cản trước đám người đang mắng Lâm Vũ, cười nói: “Đừng kích động, Lâm Vũ nào có phải là sao chổi, phải là ngôi sao may mắn mới đúng!”
Mọi người kinh ngạc, đồng loạt nhìn Thẩm Ngọc Thư tỏ vẻ không hiểu.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Thẩm Ngọc Thư cười lớn, giải thích: “Hiện giờ, dưới sự đè ép của Lâm gia, căn cơ của Thẩm gia đã lung lay! Ngày mai chính là đại thọ của Lâm Đông Lai, chúng ta vừa khéo trói hắn lôi đến đó, tặng cho Lâm Đông Lai làm quà mừng!”
“Lâm Đông Lai vui rồi, tự nhiên sẽ tha cho chúng ta một con đường sống!”
“Đây không phải là ngôi sao may mắn thì là gì? Haha!”
Nghe Thẩm Ngọc Thư nói như vậy, đám người trong chốc lát đều chuyển từ tức giận sang vui mừng.
“Ngọc Thư quả nhiên là nhân tài của Thẩm gia chúng ta!”
“Haha, cứ làm như vậy đi!”
“Phần quà mừng thọ này Lâm Đông Lai nhất định sẽ hài lòng!”
Nghĩ đến việc hy sinh Lâm Vũ có thể cứu được Thẩm gia, đám người bỗng chốc trở nên kích động.
“Không được làm như vậy!”
Thẩm Khanh Nguyệt hoảng loạn nói: “Lâm Vũ đã đủ thảm rồi, chúng ta không thể ném đá xuống giếng!”
Thẩm Ngọc Thư khinh bỉ, cười nhếch mép: “Nếu không nhờ có Thẩm gia chúng ta, hắn đã chết từ mười lăm năm trước rồi, để cho hắn sống thêm mười lăm năm, hôm nay, đến lượt hắn tới báo ân rồi!”
Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu: "Mọi người làm như vậy, có khác gì Lâm gia cầm thú kia?”
Nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt lại liều mạng nháy mắt với Lâm Vũ, tỏ ý bảo hắn nhanh chóng chạy đi.
Mọi người phát giác ra ý đồ của cô, lập tức xông lên trước, bao vây Lâm Vũ.
“Hỗn láo!”
Thẩm Vũ Nông giận tím người, quát: “Thẩm gia còn chưa đến lượt mấy người làm chủ!”
“Ông nội!”
Nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Ngọc Thư dần biến mất: "Mười lăm năm trước, bởi vì quyết định sai lầm của ông mà khiến Thẩm gia chúng ta rơi vào vực thẳm! Hôm nay ông vẫn muốn sai càng thêm sai sao?”
“Sai càng thêm sai? Tôi sai ở chỗ nhìn nhầm các anh chị đấy!”
Thẩm Vũ Nông tức đến run cả người: "Tôi đứng ngay đây xem ai dám động vào Tiểu Vũ!”
Lâm Vũ thấy vậy, khẽ đỡ lấy Thẩm Vũ Nông, đang định lên tiếng thì Thẩm Vũ Nông lắc đầu với hắn, tỏ ý không cần nói nhiều.
Lâm Vũ bó tay thở dài.
Ông cụ sao mà phải làm vậy cơ chứ?
“Ông nội, nếu ông không chịu tỉnh ngộ thì đừng trách chúng cháu bất hiếu!”
Mắt thấy Thẩm Vũ Nông vẫn muốn bảo vệ Lâm Vũ, trong lòng Thẩm Ngọc Thư hạ quyết tâm, cắn răng nói với mọi người: “Đưa ông nội về phòng giam lỏng trước đã, đem Lâm Vũ trói lại, mang tới Lâm gia, rồi chúng ta về tạ lỗi với ông cụ sau!”
Nghe Thẩm Ngọc Thư nói vậy, mọi người đều rục rịch muốn ra tay.
Nhưng ngại trước uy thế của ông cụ, đám người không ai dám ra tay trước.
“Sợ gì chứ? Chúng ta đang cứu Thẩm gia mà!” . 𝗡hanh nhất tại ++ 𝗧rùm𝗧r𝒖𝒚 ện﹒Vn ++
Thấy mọi người không dám ra tay, Thẩm Ngọc Thư bỗng tức giận hô lên một tiếng rồi chủ động xông lên, một tay túm lấy ông cụ.
Thấy Thẩm Ngọc Thư ra tay, đám người bỗng chốc không còn do dự nữa, đồng loạt xông lên.
Thẩm Khanh Nguyệt muốn ngăn cản nhưng lại không thể ngăn nổi.
Lâm Vũ đang định ra tay thì Thẩm Vũ Nông lại lần nữa ngăn cản hắn: "Tiểu Vũ, cháu đứng nhìn là được!”
“Ông, sao ông phải làm thế này chứ?” Lâm Vũ không khỏi cười khổ.
Thẩm Vũ Nông nước mắt hai hàng: "Cháu phải nhớ kỹ mặt những đứa không nên nết này, tránh sau này cháu phải hối hận!”
“Cháu sẽ không hối hận!”
Lâm Vũ lắc đầu, ánh mắt liếc tới đám người, lạnh nhạt nói: “Lần này tôi tới, một là để thăm ông, hai là để báo ơn, mọi người có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần không làm trái nguyên tắc, Lâm Vũ nhất định sẽ làm được.”
Ơn cứu mạng, cả đời không quên.
Cho dù đã nhìn rõ bộ mặt của những người này, cho dù có hủy bỏ hôn ước, hắn cũng sẽ giúp Thẩm gia một phen.
“Đừng có giả vờ giả vịt ở đây!” Thẩm Ngọc Thư cười khinh bỉ: “Hôm nay, cho dù mày có phun ra lời vàng ý ngọc gì thì bọn tao cũng sẽ trói mày tới Lâm gia!”
Lâm Vũ ngước mắt nhìn Thẩm Ngọc Thư: “Anh có biết, bắt tôi là tội gì không?”
“Bắt mày còn có tội à?”
Thẩm Ngọc Thư khinh bỉ, cười lớn: “Có phải mày muốn nói, bây giờ mày đổi đời rồi, ghê gớm lắm rồi, ai dám động đến mày thì kẻ đó sẽ gặp tai họa, phải không?”
“Gần như là vậy.” Lâm Vũ gật đầu mỉm cười.
Nghe lời này của Lâm Vũ, Thẩm Khanh Nguyệt không khỏi lắc đầu thở dài.
Lúc này rồi, còn tỏ vẻ thì có tác dụng gì?
Thay vì như vậy, chi bằng giả bộ chịu trói trước rồi tìm cách thoát thân sau.
Anh ta không chỉ vô dụng, mà còn không có tí thông minh nào!
“Tao lại sợ mày quá cơ!”
Thẩm Ngọc Thư làm bộ sợ hãi, nhưng trên mặt lại là vẻ khinh bỉ, lại hất tay với đám người kia: “Đừng phí lời với hắn, cứ lôi ông cụ ra trước, rồi trói hắn sau!”
Nói rồi, Thẩm Ngọc Thư liền chen vào giữa Thẩm Vũ Nông và Lâm Vũ.
Phối hợp với những người khác trong Thẩm gia, kéo Thẩm Vũ Nông ra ngoài.
Thẩm Vũ Nông không giãy dụa, mặc cho những người kia kéo ông ra và vây lại, đôi mắt già đẫm lệ, bi thương mà cười lớn: “Giỏi lắm, các người giỏi lắm! Đều là con trai, cháu trai ngoan của ta.”
Nghe thấy giọng nói đầy bi thương của Thẩm Vũ Nông, trên khuôn mặt của không ít người đã lộ ra vẻ chột dạ.
“Đều ngây ra đó làm gì!”
Thẩm Ngọc Thư lườm đám người kia, quát lớn: “Còn không mau trói Lâm Vũ lại!”
Bị Thẩm Ngọc Thư gọi tới, đám người kia mới phản ứng lại.
Nghĩ tới việc đổi mạng của Lâm Vũ lấy sự tha thứ của Lâm gia, đám người đó không còn do dự nữa, đồng loạt vây lấy Lâm Vũ, còn có người chạy đi tìm dây thừng.
Nhân lúc hỗn loạn, Thẩm Khanh Nguyệt chạy sang một góc, lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát.
Chính vào lúc này, một giọng nói tức giận đột nhiên vang lên từ phía ngoài cửa.
“Kẻ nào dám sỉ nhục Mục Bắc Vương, gϊếŧ!”
Áo giáp đen, áo choàng đỏ, lao tới nhanh như một cơn gió.
Lạc Trường Phong một tay cầm quà, một tay cầm đao, sát khí bừng bừng nhìn vào đám người.
“Tôi có một phần quà, có thể mua được Thẩm gia, tôi cũng có một thanh đao, có thể gϊếŧ sạch cả nhà các người!”