"Đây là... Một khách điếm ở Lâm Thành?”
Lâu Quân Độ gật đầu, một bộ dáng dựa vào cửa, ốm yếu suy nhược, một câu cũng không muốn nói nhiều.
Khúc Khuynh Mặc nhíu mày, bước tới vài bước, kéo tay hắn rồi đem linh lực thăm dò vào, trong chốc lát liền hiểu rõ tình huống bệnh trạng của hắn.
Nàng hôn mê hai ngày, tên này thế nhưng một chút cũng không thèm để ý đến vết thương của mình, cứ như vậy tùy ý để thương thế chuyển biến xấu đi?
“Huynh muốn chết sao!” Khúc Khuynh Mặc cắn răng, lấy ra vài viên đan dược nhét vào miệng hắn, ép buộc hắn nuốt xuống.
Lâu Quân Độ rất phối hợp mà nuốt xuống, cuối cùng ném cho nàng ba chữ: "Ba tháng.”
“...”
Khúc Khuynh Mặc tĩnh lặng một lát, sau đó oán giận trừng mắt hắn một cái, rồi xoay người rời đi: "Không cần nhắc nhở, ta biết ba tháng này huynh là vật thí nghiệm của ta! Đi, quay lại y quán với ta!”
Lâu Quân Độ không có ý kiến gì, hắn đứng dậy đi theo sau nàng.
Bởi vì trận chiến ba ngày trước, Lâm Thành bị hủy hơn phân nửa, nhưng cũng may là không tổn thất lớn về mạng người, trải qua hai ngày, đại bộ phận mọi người đều đã bắt đầu tái nhập cuộc sống, tính toán tổn thất.
Khúc Khuynh Mặc mang theo Lâu Quân Độ trở lại y quán, nói với mọi người bên ngoài rằng Lâu Quân Độ là bệnh nhân nàng mang về. Người trong y quán đối với chuyện này đã quen, chỉ báo cho nàng biết là có người của Phương gia đang ở Lâm Thành tìm nàng.
Khúc Khuynh Mặc không để ý, mang theo Lâu Quân Độ đi tới hậu viện, thu dọn phòng cho khách để hắn ở, rồi lại chuẩn bị đi nấu thuốc cho hắn.
Nhưng lúc nàng vừa mới ra khỏi cửa phòng, liền đối mặt với một đám người xông vào trước sân.
Trong đó dẫn đầu đám người, rõ ràng là Phương Duyệt Dung, người mấy ngày nay tìm nàng đến phát điên rồi!
"Thanh Mạt, cuối cùng ngươi cũng dám trở về!” Phương Duyệt Dung vô cùng tức giận, đẩy người dẫn đường ra, "Thẻ bài của ta đâu!"
Ngày mai chính là cuộc tỷ thí chung cuộc tìm ra tân binh cho Thanh Y Vệ, nàng ta đang sốt ruột phát điên.
"A, Phương đại tiểu thư nhanh như vậy đã tìm tới, có mang theo một ngàn kim linh tệ không?” Khúc Khuynh Mặc chớp chớp mắt, thân mật nhắc nhở.
Phương Duyệt Dung vừa nghe liền nổi giận.
Cái này giống như là đang nhắc nhở nàng ta về sự sỉ nhục ngày đó, nàng ta đã đại bại dưới tay Khúc Khuynh Mặc ngày hôm đó!
“Ngươi gϊếŧ đại quản gia của Phương gia ta, còn muốn ta đưa ngươi một ngàn kim linh tệ, ngươi đúng là si tâm vọng tưởng!” Nàng ta rút chủy thủ ra, "xoẹt” một tiếng, mặt mày hung ác, đâm về phía trước!
Khúc Khuynh Mặc nghiêng người, để cho nàng ta đâm hụt một cái.
Hai người lướt qua nhau, ngón tay nàng nhân cơ hội điểm vài cái lên người Phương Duyệt Dung, miệng kinh ngạc thốt lên, "Cái gì, đại quản gia nhà ngươi bị gϊếŧ?”
"Ngươi đừng có mà...” Từ “giả vờ” còn chưa nói ra được, Phương Duyệt Dung đột nhiên bị nghẹn lại, mắt trợn to!
Nàng ta đột nhiên phát hiện ra rằng cơ thể của mình không thể động đậy được!
Khúc Khuynh Mặc làm như không nhìn thấy nàng ta đang khϊếp sợ, vẫn nói với khuôn mặt ngây thơ, giọng điệu kinh ngạc: "Phương đại tiểu thư tức giận đến ngu người rồi sao? Ta chỉ có một chút thực lực như này, làm sao có thể gϊếŧ được Phương Đại quản gia? Phương gia các ngươi muốn vu oan giá họa cũng nên tìm một lý do chính đáng chứ.”
“Ngươi, ngươi lại sử dụng yêu pháp gì!” Phương Duyệt Dung vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, nhưng những hạ nhân Phương gia đi theo sau nàng, cũng không phát hiện nàng có vấn đề gì.
Trong lòng nàng tức giận, rống to: "Các ngươi còn sửng sốt làm gì, gϊếŧ nàng cho bản tiểu thư!”
"Vâng!” Người của Phương gia được mệnh lệnh, rút vũ khí xông tới.
Khúc Khuynh Mặc nhìn người xông tới, ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên, những người này bất quá cũng chỉ là Ngưng Khí tứ kỳ, Phương Duyệt Dung biết rõ thực lực của nàng ở bát kỳ, vậy mà còn muốn những kẻ tứ kỳ này đến gϊếŧ nàng?