Khúc Khuynh Mặc vốn vui vẻ bước đi, lại bỗng nhiên ngừng lại.
Lâu Quân Độ đi theo phía sau, hắn cũng dừng bước.
"Phương tỷ tỷ sốt ruột như vậy đã đến tìm ta, đối với việc đạt được thẻ ứng cử viên tiếp theo không có lòng sao?” Khúc Khuynh Mặc xoay người, trên mặt mang theo ý cười nhạt.
Trong rừng có mười mấy người xông ra, từng người tay cầm trường cung, mũi tên sắc bén đã lên dây, vững vàng nhắm thẳng vào nàng.
"Hừ, ngươi đừng giả ngu! Hôm nay là ngày chết của ngươi!” Phương Duyệt Dung đứng giữa mọi người Phương gia, lạnh lùng nhìn người phía trước.
Lông mi Khúc Khuynh Mực rũ xuống, nàng có lòng tốt mà nhắc nhở: "Mấy ngày trước, hình như Phương tỷ tỷ cũng nghĩ như vậy sao?”
"Lần trước là ngươi sử dụng yêu pháp, rõ ràng đã...” Phương Duyệt Dung dừng một chút, sắc mặt biến đổi, nàng ta hơi nâng cằm lên, liếc mắt nhìn người trong rừng, "Hừ! Lần này, ta muốn khiến ngươi nát thành vạn khối, xem ngươi còn vận dụng yêu pháp như thế nào! Xem ngươi làm thế nào để sống sót! Người đâu tới đây, bắn tên đi!”
“Vυ't...” Một tiếng ra lệnh vang lên, hơn mười mũi tên đồng thời bắn tới, giống như thiên nữ tán hoa, khiến cả một khoảng không gian rộng lớn trong rừng đều bị bao trùm.
Bên môi Khúc Khuynh Mặc nhếch lên độ cong, cũng không thấy nàng có động tác gì, tựa hồ chỉ là con ngươi hơi thay đổi.
Mũi tên bắn tới dừng lại ở trên không trung một lát!
Khúc Khuynh Mặc nhẹ nhàng bước ra một chút, trong nháy mắt lóe lên đã đến trước người Phương Duyệt Dung.
“Tiểu thư!” Phương Nhị quản gia kinh hô.
Mũi tên phía sau lúc này bắn rơi xuống, nơi Khúc Khuynh Mặc đứng đã bị bắn thành tổ ong, nhưng cách nơi này nửa mét, lại không có một mũi tên nào.
Lâu Quân Độ đang đứng.
Khúc Khuynh Mặc nhìn lướt qua chỗ đó, rất nhanh lại thu hồi tầm mắt.
“Làm sao ngươi tới đây được!” Phương Duyệt Dung đột nhiên bừng tỉnh, cảnh giác lui ra vài bước.
Phương Nhị quản gia xông tới, chắn trước người Phương Duyệt Dung, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm Khúc Khuynh Mặc, linh lực Ngưng Khí ngũ kỳ tụ tập trong lòng bàn tay, chuẩn bị sẵn sàng ra tay!
"Đương nhiên là đi tới, hay là Phương tỷ tỷ cũng có bệnh về mắt?"
Khúc Khuynh Mặc không để ý đến Phương Nhị quản gia, kinh ngạc trừng mắt nhìn Phương Duyệt Dung, lại không biết nghĩ đến cái gì, kinh ngạc kia đột nhiên chuyển thành thất vọng, "A, ta quên mất, ngoại trừ có bệnh về mắt ra, người quá yếu cũng có thể không nhìn thấy ta đến đây như thế nào.”
“Thanh Mạt, ngươi dám nói ta yếu!” Phương Duyệt Dung sắc mặt giận dữ, đẩy Phương Nhị quản gia chắn trước người, lạnh lùng liếc Khúc Khuynh Mặc: "Có bản lĩnh thì ngươi đừng vận dụng yêu pháp! Ta cũng không tin, ta lại không thắng được tu vi nhị kỳ thấp hèn của ngươi!”
Yêu pháp?
Khúc Khuynh Mặc suy nghĩ một chút, mấy ngày trước trong mắt Phương Duyệt Dung, nàng có thể xem như chết mà sống lại, coi hiệu quả trị liệu phù văn của nàng trở thành yêu pháp, cũng có thể lý kỳ được.
“Như thế nào, không dám lên tiếng sao!” Vẻ mặt Phương Duyệt Dung khinh bỉ, trong khinh bỉ còn mang theo vài phần đắc ý.
“Phốc!” Khúc Khuynh Mặc thật sự không nhịn được trực tiếp bật cười.
Nàng biểu hiện ở bên ngoài chính là thực lực nhị kỳ, Phương Duyệt Dung chỉ đạt đến Ngưng Khí tam kỳ, có thể thắng nhị kỳ không phải là chuyện đương nhiên sao? Lấy đó làm đắc ý?
“Ngươi còn dám cười!” Phương Duyệt Dung tức giận, linh lực tụ tập trong tay, một chưởng đánh tới.
“Tiểu thư đừng xúc động!” Phương Nhị quản gia kinh hô.
Khúc Khuynh Mặc lui về phía sau vài bước, đồng ý gật đầu: "Đúng vậy, Phương tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng kích động, ta sẽ dùng “yêu pháp” rất mạnh đó.”
“Ngươi!” Phương Duyệt Dung cắn răng, hừ lạnh một tiếng, "Dựa vào yêu pháp thì gọi là bản lĩnh gì, có can đảm thì đừng dùng yêu pháp, đường đường chính đánh với ta một trận!”
“Thì ra Phương tỷ tỷ muốn “đường đường chính chính”" đánh với ta sao?” Khúc Khuynh Mặc khẽ trừng mắt, tiếp theo gật đầu, trong mắt tất cả đều là ý cười, "Cái này được, ta không cần "yêu pháp" kia là được rồi.”