Thần Y Phù Sư - Tà Quân Sủng Tận Trời

Chương 18

Khúc Khuynh Mặc nhận ra hành động của nó, nàng sững sờ một chút.

Linh Xà nhắm chuẩn con mồi, mở miệng cắn về phía người nằm trên bờ!

Thật là, nàng đến đây để tìm kiếm sự giúp đỡ chứ không phải đi giúp người khác!

Trong đầu Khúc Khuynh Mặc thầm nghĩ còn thân thể đã vọt tới, nàng khó có thể chắn trước người đang hôn mê, cổ tay nâng nâng ngang cản trở nguy hiểm.

Linh Xà há miệng cắn xuống.

Răng rắn đâm vào cánh tay nàng, cơn đau nhức truyền đến rõ ràng!

Gương mặt Khúc Khuynh Mặc không chút thay đổi, thừa cơ đầu rắn cắn cánh tay nàng, tay kia cầm chủy thủ phát động linh lực hung hăng đâm xuống, nhắm vào tấc thứ bảy của nó!

"Rít…” Miệng Linh Xà mở thật lớn, nó buông tay nàng ra, nhưng đuôi lại quấn lấy nhanh hơn, vây quanh thân thể nàng.

Khúc Khuynh Mặc ra sức đẩy về phía trước, rắn quấn lấy nàng cùng nhau rơi vào trong đầm nước. Ngay cả tiếng la hét của nàng cũng không phát ra được, toàn bộ cơ thể đã bị vây kín hoàn toàn.

Nghẹt thở, đau đớn, thậm chí nàng còn có thể nghe thấy âm thanh xương cốt của mình vang lên!

Khúc Khuynh Mặc cố gắng huy động linh lực, lấy ra hai tấm bạo phá phù chú đã sớm cầm trong tay.

“Bùm!” Cả hồ nước sôi trào lên, tiếng nổ vang vọng, dường như không gian cũng bị xé toạc ra, sau tiếng nổ Linh Xà cũng buông con mồi nó đang quấn lấy.

Khúc Khuynh Mặc dựa vào khí lực cuối cùng phát động thuấn di phù chú với khoảng cách ngắn, đưa mình lên bờ.

“Phốc!” Nàng phun ra máu tươi rồi mềm nhũn ngã xuống đất, thân thể bị thương một mảng lớn, máu cũng nhanh chóng chảy ra thành một vũng to.

Phù văn trị liệu trên người nàng được sử dụng cầm máu rất nhanh, chữa trị tổn thương thân thể nàng từng chút một.

“Ào ào!” Bên tai truyền đến tiếng ầm ầm rơi xuống, còn Linh Xà thì đang lăn lộn trong đầm.

Cơ thể Khúc Khuynh Mặc cùng những thương thế khác cũng đã bình phục một chút, nàng mới ngẩng đầu nhìn lại.

Một phần vảy cứng của Linh Xà bị nổ tung, lộ ra máu thịt đỏ tươi, nó lăn lộn trong đầm nước đau đớn một hồi, nhưng sau đó lại đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lè.

Khúc Khuynh Mặc kinh ngạc than thở, không hổ danh là linh thú nhị kỳ, cùng sử dụng hai tấm bạo phá phù chú mà chỉ có thể làm tổn thương lớp da nó.

"Phì phì!” Lần thứ hai Linh Xà lại lấy hơi, mở mắt nhìn chằm chằm Khúc Khuynh Mặc, nó quay sang phía người nằm trên bờ, rất nhanh sau đó đã có lựa chọn, nó đột nhiên cắn về phía Lâu Quân Độ!

Dường như Khúc Khuynh Mặc nhảy dựng lên, ngón tay nàng quét qua máu tươi trên mặt đất vẽ vài chiếc phù văn trên không trung một cách nhanh chóng, thân thể chợt lóe lên.

Một luồng ánh sáng màu đỏ nhạt theo ngón tay nhuộm đẫm máu tươi của nàng xẹt qua đầu Linh Xà!

“Phốc!” Tiếng vang cực nhẹ, tiếp theo đầu rắn rơi xuống ầm ầm.

"Hừ, đã xong...” Khúc Khuynh Mặc nở nụ cười, cơ thể nàng lảo đảo ngã xuống đất.

“Bốp bốp!” Linh Xà mất đầu kịch liệt giãy dụa trong nước, một lúc lâu sau mới chậm rãi chìm xuống đầm sâu.

Người đang hôn mê không biết đã mở mắt ra từ khi nào, đôi mắt đẹp kia nhìn nàng một cái, trong sâu thẳm dường như có sự xúc động.

Kỳ thật hắn đã sớm tỉnh lại, hay nói đúng hơn thì hắn thật sự không hề hôn mê.

Khúc Khuynh Mặc nhắm mắt không thèm nhìn người tự tìm đến cái chết, nàng yên lặng chờ phù văn chữa trị thương thế của mình, hồi phục linh lực.

Một trận công kích cuối cùng đã làm hao hết linh lực còn sót lại của nàng.

Nửa canh giờ sau, Khúc Khuynh Mặc cũng tỉnh táo hơn, trước tiên nàng vận khí cảm nhận vết thương trên cơ thể. Ngoại thương được trị liệu vằng phù văn cũng không còn đáng lo ngại nhưng nội thương vẫn nghiêm trọng như cũ, cũng may không chết được, chỉ cần dưỡng thương một chút.

"Phù...” Nàng khẽ phun ra khí độc trong cơ thể rồi mới quay đầu nhìn về phía người kia.

"Vèo!” Một bình ngọc nhỏ lăn qua.

Khúc Khuynh Mặc sửng sốt, nàng chần chờ nhìn bình ngọc lăn đến trước mắt mình, liếc nhìn người khác cũng nằm trên mặt đất: "Cái này... Cái gì vậy?”