Bốn phía yên tĩnh, chỉ có ngẫu nhiên truyền đến một hai tiếng chim hót líu lo từ phía xa xa.
Khúc Khuynh Mặc khom lưng hái gốc thảo dược thứ mười chín, đoán chừng người phía sau chắc hẳn là không thể nhịn được nữa, tâm tư vừa đặt xuống, phía sau chợt truyền đến tiếng chân giẫm lên lá khô, không sớm không muộn vừa đúng lúc nằm trong dự liệu của nàng.
Khoé miệng Khúc Khuynh Mặc khẽ nhếch lên.
Một tia sáng lạnh lẽo loé lên sau lưng, xen lẫn linh lực Ngưng Khí cửu kỳ!
Linh lực dưới chân Khúc Khuynh Mặc cũng dao động, thân hình vội vàng di chuyển, vừa đúng lúc cùng tránh được đường kiếm lướt vai qua.
“Hừ, quả nhiên là ngươi che giấu thực lực!” Tay nam nhân trung niên cầm thanh kiếm dừng bước, quay đầu nhìn về phía Khúc Khuynh Mặc, tựa như Linh Xà độc nhắm được con mồi.
Một kích vừa rồi của ông ta đánh ra, cho dù là tốc độ hay sức lực thì không phải Ngưng Khí nhị kỳ có thể né tránh!
"Phương Đại quản gia?” Đôi mắt Khúc Khuynh Mặc khẽ trừng lớn, tầm mắt xoay tròn trên trường kiếm của ông ta, trong mắt tất cả đều là khϊếp sợ cùng sợ hãi: "Phương Đại quản gia làm như vậy là có ý gì? Tôi đã làm gì sai khiến ông đuổi theo lên tận núi?"
“Đừng giả vờ với ta nữa, hôm nay cho dù thế nào thì ngươi cũng phải chết!” Phương gia đại quản gia hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy khinh thường, sắc mặt lại càng lạnh lẽo.
"A? Vì sao? Ta tự nhận mình không đắc tội với Phương gia, vì sao ta phải chết? Chẳng lẽ là bởi vì hôm qua ta phối thuốc tắm để phương tỷ tỷ trị liệu có mùi quá lớn? Nhưng đó là trị liệu..."
“Câm miệng lại!” Phương Đại quản gia lớn tiếng cắt ngang, sắc mặt càng thêm hung ác: "Cả Lâm Thành đều biết chuyện mỗi lần Thanh Y Vệ đến lựa chọn tân binh thì chỉ có hai người được chọn, mà trong đó y tu sẽ được ưu tiên hơn, ngươi không chết thì ai chết!” Chữ chết vừa rơi xuống, không đợi Khúc Khuynh Mặc đáp lại thì trường kiếm của Phương Đại quản gia đã lóe lên, khí thế của Ngưng Khí cửu kỳ đã nhanh chóng xông về phía kẻ địch!
Ngưng Khí thất kỳ cùng cửu kỳ chênh lệch hai tầng nhỏ, Khúc Khuynh Mặc không muốn cùng ông ta đối đầu trực tiếp cho nên thân thể chợt lóe rồi nhanh chóng lui ra.
“Thất kỳ!” Trên mặt Phương Đại quản gia xẹt qua sự kinh ngạc.
Ngưng Khí thất kỳ mà mới mười lăm tuổi, ở Lâm Thành cũng rất hiếm khi có thiên tài như thế!
Ba năm trước, Phương gia cũng từng có người tu đến Ngưng Khí thất kỳ khi mới mười lăm tuổi, vị kia vừa xuất hiện đã khiến Phương gia nhảy vọt thành một trong ba thế lực lớn ở Lâm Thành!
Và bây giờ... Trong mắt Phương Đại quản gia lại càng nồng đậm sát ý, mũi kiếm khẽ động tập trung tất cả linh lực ở đó, ông ta đột nhiên vung xuống.
Linh lực loé lên, giống như ánh sáng trên thanh kiếm kéo dài đến mũi kiếm, lập tức bổ tới trước mặt Khúc Khuynh Mặc!
Khúc Khuynh Mặc sợ hãi nhảy dựng lên, không biết từ khi nào trong ngón tay đã kẹp lấy một tấm bùa chú, dường như theo bản năng vung về phía trước!
“Linh phù!” Phương Đại quản gia kinh ngạc hô lên lần thứ hai, vội vàng muốn thu tay lại nhưng linh lực của mũi kiếm đã chạm vào vòng phòng ngự bằng linh phù của đối phương, trên tay nặng trĩu xuống, dường như linh lực bị hút qua.
Phương Đại quản gia hoảng sợ, vung tay muốn thu hồi trường kiếm, ông ta ngẩng đầu lên chỉ thấy Khúc Khuynh Mặc đã lui ra, giữa các ngón tay còn kẹp một tấm bùa chú khác!
"Ngươi..."
Không đợi ông ta nói xong, khúc Khuynh Mặc đã kẹp chặt tấm bùa chú trong tay ném tới.
“Ầm ầm!” Một tiếng nổ lớn vang lên, giữa rừng nổi lên bụi bặm bốn phía, nơi Phương Đại quản gia đứng đã trở thành một cái hố sâu, mà người ở đáy hố cả người cả người đen nhánh, trước ngực đều là máu thịt, tay cầm kiếm cũng bị nổ tung, máu tươi chảy ngang qua chân tay.
Nhưng ông ta vẫn còn sống, trợn to mắt nhìn chằm chằm vào nàng cố gắng nói từng từ một: "Ngươi, ngươi là ai ... Như thế nào, sao..."