"Chuyện gì đã xảy ra?” Khúc Khuynh Mặc lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Người nói chuyện vừa rồi mang sắc mặt hoảng hốt, chỉ cố lôi kéo nàng chạy như điên, "Không kịp giải thích, đến là biết!” Hắn ta vừa nói, vừa kéo Khúc Khuynh Mặc đến cửa sau của y quán, đi thêm vài bước nữa sẽ vào cửa hàng cũ của y quán.
Hai người còn chưa xông vào, có giọng nói từ cửa hàng phía trước truyền vào trong tai.
"Có chuyện gì vậy? Y quán các ngươi không phải được xưng là lợi hại nhất Lâm Thành sao? Làm sao lại không thể chữa được chứng đau bụng của tiểu thư nhà ta! Nói đi! Có phải cố ý hay không! Nếu như tiểu thư nhà ta có mệnh hệ gì thì y quán của các ngươi cũng bị chôn cất cùng!”
“Chuyện này cũng không thể trách chúng tôi, y tu cả thành cũng không giải được..."
“Ngươi còn dám lên tiếng!” Giọng nói ban đầu vẫn tức giận, "Người tới đây, đập vỡ y quán này cho ta!”
“Chờ đã!” Ngay khi người của Phương gia muốn đập vỡ y quán thì có một tiếng quát nhẹ chợt vang lên.
Khí thế giương cung bạt kiếm trong y quán chậm lại, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn.
Y đồng mặc áo màu xanh từ cửa sau chui ra, ngay sau khi hắn ta xuất hiện đã nhận được sự chú ý của mọi người, cho nên nhất thời ngây ngốc, sau đó vội vàng nhìn về phía sau, nhỏ giọng nói: "Thanh Mạt, ngươi mau đi ra đây.”
“Người nào đó, dám quấy rầy nhà chúng ta làm việc!” Khúc Khuynh Mặc còn chưa đi ra, sắc mặt người lúc trước la hét muốn đập vỡ y quán trầm xuống, dùng một chưởng đánh tới.
Y đồng áo xanh hoảng sợ lui về phía sau một bước, khi chưởng phong sắp đánh trúng hắn ta, lưng lại đột nhiên nặng hơn, chưởng phong đối diện vừa tới thoáng chốc đã không còn bóng dáng.
"Phương gia là một trong ba thế lực lớn của Lâm Thành, nhưng y quán chúng ta cũng là sản nghiệp dưới danh nghĩa thành chủ, vị khách này xác định muốn tháo dỡ y quán của chúng ta sao?” Khúc Khuynh Mặc dùng một tay đỡ lấy y đồng áo xanh, từ phía sau chậm rãi đi ra, đôi mắt đen bất động thanh sắc xoay tròn, nhìn tình huống trong cửa hàng một lần.
Trong cửa hàng chia làm hai nhóm người, một nhóm là y tu và y đồng trong y viện, nhóm còn lại là người Phương gia đến tìm đại phu.
Trong đó, sắc mặt Phương Duyệt Dung trắng bệch, hai tay nàng ta ôm chặt bụng, cong lưng ngồi trên ghế, bị mọi người Phương gia vây quanh. Mà nha hoàn Thanh Trúc của nàng ta thì trực tiếp nằm sấp trên mặt đất, cũng đang ôm bụng, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Tầm mắt Khúc Khuynh Mặc dừng lại trên hai người, đáy mắt hơi kinh ngạc, nhưng nàng lại lập tức quay đi.
“Ngươi là ai!” Phương Nhị quản gia của Phương gia vừa mới lên tiếng chất vấn thì một tiếng thét chói tai cao vυ't khác bỗng nhiên vang lên.
"Thanh Mạt! Ngươi, ngươi làm sao..."
Phương Duyệt Dung mạnh mẽ đứng dậy từ trên ghế làm cho cơn đau ở bụng càng thêm mạnh hơn, dưới chân nàng ta mềm nhũn, nhất thời quỳ xuống!
“Đại tiểu thư!” Nha hoàn vây quanh nàng ta vội vàng đỡ người lại. Không chú ý tới nha hoàn bên chân Phương Duyệt Dung, khi nhìn thấy Khúc Khuynh Mặc, trực tiếp bị dọa choáng váng.
"A...” Đôi mắt Khúc Khuynh Mặc chớp chớp, nàng nghi hoặc nhìn người quỳ gối ngồi trên mặt đất, "Mới không gặp một lúc thôi, sao Phương tỷ tỷ lại thành ra như thế này?"
“Ngươi, không phải đã chết...” Phương Duyệt Dung ôm bụng, nhìn bộ dáng Khúc Khuynh Mặc kia, sắc mặt vốn hoảng sợ bỗng dưng chuyển động, trở thành phẫn nộ căm hận: "Thanh Mạt, chuyện này là không phải là do ngươi, là ngươi làm..."
"Phương tỷ tỷ muốn nói cái gì? Trong rừng núi ngoài thành, không phải hai người đã gặp rắc rối đó chứ?" Gương mặt Khúc Khuynh Mặc lộ ra vẻ khó hiểu, khóe miệng lại nhếch lên không để người khác nhìn thấy.
"Ngươi!” Phương Duyệt Dung có lòng muốn nói, nhưng khi mở miệng, trong bụng càng thêm đau nhức, lời nói ra lại thành tiếng rêи ɾỉ.
Người Phương gia lo lắng vây quanh đại tiểu thư của họ, nhưng cũng chỉ có thể sốt ruột.