Dã Tâm Không Tịnh

Chương 8: Ngươi xứng sao?

Lờ đi ẩn ý trong lời Du Lương, Yến Vân Hà gắng gượng lâm triều. Trong triều người người đấu đá cãi nhau khắp nơi. Sau khi Thành Cảnh Đế khai ân khoa cử, đề bạt hàn môn, thế cục đã sớm không phải nơi Nguyên các lão có thể định đoạt nữa.

Yến Vân Hà miễn cưỡng xốc lại tinh thần nghe việc họ đang tranh luận, là nạn trộm cướp đang hoành hành tại dãy núi thâm sâu ở Vân Châu, một nơi cách không xa kinh thành. Theo lý thuyết thì nạn trộm cướp tương đối nghiêm trọng đều cách kinh thành rất xa, dưới chân thiên tử từ nơi nào lại xuất hiện giặc cỏ? Các nơi đều có vệ sở*, cũng có binh lính đóng giữ. Nạn trộm cướp diễn ra tới mức độ rất nghiêm trọng mới khiến tri huyện phải dâng thư cầu viện. Tuy không biết Thành Cảnh Đế sẽ lệnh cho vị quan võ nào mang binh diệt phỉ nhưng dù sao đây cũng là một cơ hội tốt để lập công, nhất thời thế lực khắp nơi đều tranh nhau vỡ đầu chảy máu.

Sau khi tan triều, Yến Vân Hà từ chối lời mời của Du Lương, về thẳng phủ đệ.

Hôm nay hắn không cần phải trực ở trong cung, cũng có thể nói là từ sau sự việc uống rượu trong quân kia, hắn tạm thời mất đi tư cách hầu giá tại ngự tiền. Hồi phủ đánh một giấc ngon lành tới tận khi bị Tống Văn đánh thức, sắc trời còn chưa tối, người của Hoàng Thành Tư đã đến phủ.

Như hắn đoán, Triệu Tường đã chết, ở trong một biệt viện đứng tên mình thắt cổ tự sát. Hắn là thị lang bộ Công, lợi dụng chức danh kiếm lời, buôn lậu súng ống, đạn dược. Ba trăm kiện hỏa súng bị mất tại Quân khí Giám** đều là việc hắn làm. Vốn là hắn đã kịp thời bổ sung thiếu hụt nhưng không ngờ đã bị người khác phát giác.

Sau khi Triệu Tường sợ hãi chạy trốn, tự biết mình phạm phải đại tội nên sợ tội mà tự sát, đây là những lời được viết trong di thư. Yến Vân Hà gác tay lên gối, lòng bàn tay khẽ nhịp: "Khi các ngươi tìm được Triệu Tường, ở biệt viện kia còn có những người nào khác không?"

"Chỉ có bốn gã tôi tớ." Hôn sự quan*** đáp. Yến Vân Hà hỏi lại: "Không có phụ nữ?" Người kia trả lời: "Vẫn chưa phát hiện."

Yến Vân Hà suy tư chốc lát: "Các ngươi đi tra một người tên Lương Âm Nhi ở Vạn Hoa Lâu, tra rõ nàng đến Vạn Hoa Lâu khi nào, trước khi vào lâu thân phận ra sao, sau khi vào cùng người nào qua lại." Dứt lời, Yến Vân Hà lại hỏi: "Lúc trước để các ngươi tra phía bến tàu có manh mối gì không?"

Buôn lâu súng ống đạn dược cần nhất phương tiện chuyên chở, trước khi Triệu Tường thăng nhiệm chức thị lang bộ Công đã từng nhậm chức Đô Thủy Thanh Lại Tư lang****, phụ trách phòng lũ và chi viện tàu thuyền. Rất có khả năng hắn sẽ lựa chọn dùng đường thủy.

Hôn sự quan nghe vậy lập tức nói: "Đại nhân suy đoán thật chuẩn, quả thật Triệu Tường có thuyền riêng ở bến tàu, việc vận chuyển của thuyền tư nhân không được ghi chép rõ ràng, mấy huynh đệ thật vất vả mới nghe ngóng được chuyến tàu cuối cùng hướng đến Vân Châu."

Sắc mặt Yến Vân Hà trầm xuống, địa danh quen thuộc này hắn vừa mới nghe qua sáng nay. Nếu hỏa súng bị đưa đến Vân Châu, lọt vào tay sơn phỉ thì binh lực vệ sở há có thể đánh thắng sao. Dù cho kinh thành phái binh diệt phỉ, đối đầu với giặc cỏ được trang bị hỏa súng, chỉ e sẽ có thương vong thảm khốc. Giặc cỏ bình thường làm sao có thủ đoạn ngút trời như kia được, mua sắm súng ống đạn dược từ thị lang bộ Công, trong kinh quả nhiên có nội ứng. Việc này thật ra khắp nơi đều có điểm không thích hợp, loạn Vân Châu chắc chắn có nội tình!

"Không ổn, cần phải lập tức báo cho bệ hạ biết chuyện này." Yến Vân Hà nói.

Sau khi hôn sự quan nhận lệnh mà đi, Yến Vân Hà liền gọi người hầu tới thay quan bào.

Đã đến thời gian dùng bữa, Tống Văn vừa truyền thiện xong, tiến vào đã thấy Yến Vân Hà đổi xong quần áo rồi, cậu nhìn sắc trời: "Không còn sớm nữa, bệ hạ hẳn là sẽ không truyền đại nhân tiến cung đâu."

Vừa dứt lời đã có nội giám tiến đến, Thành Cảnh Đế triệu hắn vào cung.

Trong Ngự Thư Phòng, Thành Cảnh Đế đang chắp tay sau lưng thưởng thức danh họa. Trước khi để lộ sự sắc bén, Thành Cảnh Đế có rất nhiều thú vui, có thể nói chỉ cần không có trò nào nổi tiếng ở kinh thành mà ngài không chơi được. Kị mã ném cầu, chọi dế, thời trẻ Yến Vân Hà có thể chơi thân với Thành Cảnh Đế cũng là nhờ phương diện này.

Yến Vân Hà quỳ xuống hành lễ, Thành Cảnh Đế cũng không quay đầu lại: "Trẫm dự định phái ngươi đi Vân Châu."

Buổi sáng trên triều còn đang tranh luận không dứt về việc tốt này, nhanh như vậy đã đột nhiên rơi xuống đầu hắn. Nếu không phải hôm nay đã tra được vị trí của hỏa súng bị mất, Yến Vân Hà hẳn là sẽ nghĩ đây đúng là một việc 'tốt'.

Thành Cảnh Đế không thấy hắn trả lời, dường như thấy hứng thú mà quay đầu lại: "Làm sao, ái khanh không muốn?"

"Thần không dám, thần tuân mệnh." Yến Vân Hà chắp tay đáp lời. Thành Cảnh Đế cười: "Án tử Triệu Tường đã xong, chờ ngươi lập công diệt phỉ trẫm mới có thể bỏ qua nghị luận để thả ngươi về Thần Cơ Doanh."

"Án Triệu Tường vẫn còn điểm đáng ngờ, thỉnh bệ hạ cho thần một ít thời gian, thần nhất định có thể tra ra thêm manh mối." Yến Vân Hà nói. Thời gian quá ít, thông qua hồ sơ bị sửa đổi mà tra về Vạn Hoa Lâu thật sự không dễ, hơn nữa trực giác của Yến Vân Hà nói cho hắn biết sự tình không đơn giản như vẻ ngoài.

Thành Cảnh Đế xua xua tay: "Tùy ngươi, chẳng qua trẫm nhắc ngươi một câu, hành trình đi Vân Châu này chỉ có được chứ không có mất, huống hồ lần này còn có một người khác cùng ngươi đi diệt phỉ đấy."

Thành Cảnh Đế ở rất nhiều chuyện đều không cho vị mẹ cả trên danh nghĩa, Khương thái hậu, chút mặt mũi nào. Có điều, lần này ngài cho, lại còn cho không ít.

Không biết có phải do Trương Chính và Yến Vân Hà liên tiếp xảy ra chuyện hay không mà rốt cuộc Thành Cảnh Đế cũng nhượng bộ. Đến Vân Châu diệt phỉ không chỉ có Yến Vân Hà, còn có Ngu Khâm.

Từ Ngự Thư Phòng đi ra, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, mưa gió sắp kéo đến.

Nội thị bung dù gian nan che trên đầu Yến Vân Hà, tiểu thái giám vóc người lùn hơn, để che cho hắn cũng khá tốn sức. Yến Vân Hà không muốn làm khó cung nhân, tự mình cầm dù, còn hơi nghiêng qua che cho đối phương.

Mưa lớn dần, cho nên khi tiếng tranh cãi truyền đến Yến Vân Hà vẫn chưa để ý, chỉ là màu quan bào đỏ thẫm quen thuộc hiện ra thu hút hắn. Dưới hành lang có hai người đang đứng, một trong số đó là người mà Thành Cảnh Đế vừa nhắc đến ở Ngự Thư Phòng, Ngu Khâm. Người còn lại đã lâu không gặp, vẫn chán ghét như xưa, Triệu Nghi.

Triệu Nghi đang là quan lại thế gia, nghe nói muội muội vào cung tuyển tú, giờ là phi tử của Thành Cảnh Đế. Hiện tại xem như là hoàng thân quốc thích. Làm sao vẫn còn như trước luôn không rời Ngu Khâm?

Nhưng rất nhanh Yến Vân Hà phát hiện Triệu Nghi đã sớm không còn sự sùng kính ngưỡng mộ Ngu Khâm như năm đó nữa. Tiếng mưa rơi quá lớn, hắn không cách nào nghe rõ Triệu Nghi đang nói gì, chỉ là từ biểu cảm, từ sự chán ghét hiện rõ trong mắt, có thể nhìn ra lời Triệu Nghi nói không phải lời gì dễ nghe.

Yến Vân Hà bảo nội thị không cần tiếp tục đưa tiễn, thái giám nhỏ vừa định nói như thế không hợp lễ đã thấy Yến Vân Hà thậm thụt, nhìn bộ dạng nghiễm nhiên là muốn tiến tới nghe lén, bất đắc dĩ để lại dù rồi lui xuống.

Bước đến gần, lời nói theo mưa gió hỗn loạn bay tới bên tai Yến Vân Hà.

"Đừng tiếp tục gọi tên của ta, cũng đừng giả vờ thân thiết với ta. Nghĩ đến việc ngày trước từng cùng trường với ngươi, ta đều...Ta đều cảm thấy thật ghê tởm!" Giọng Triệu Nghi run nhẹ, bao hàm sự căm ghét cùng cực.

Yến Vân Hà trốn sau cây cột, từ góc nhìn của hắn có thể thấy rõ ràng biểu cảm của Ngu Khâm. Hứng thú dạt dào hóng trò vui của hắn liền tan thành mây khói vào khoảnh khắc thấy biểu cảm trên mặt Ngu Khâm.

Ngu Khâm nên lạnh lùng như băng, hờ hứng, mặc kệ Yến Vân Hà nói bậy nói bạ gì cũng sẽ không nghe vào tai, không để trong lòng. Nhưng Triệu Nghi không phải Yến Vân Hà, Yến Vân Hà cũng không phải là Triệu Nghi.

"Đủ rồi, Triệu Nghi." Yến Vân Hà bước ra từ sau cây cột.

Triệu Nghi nghe thấy tiếng người khác liền cứng đờ cả người, quay đầu lại thấy là Yến Vân Hà thì nhẹ nhàng thở ra. Hiển nhiên cho rằng Yến Vân Hà cùng một phe với mình.

Đáng tiếc, lời nói tiếp theo của Yến Vân Hà lại không chút lưu tình mà đánh nát ảo tưởng của hắn: "Cũng không xem đây là nơi nào mà làm càn như vậy, chẳng lẽ chê Triệu gia các ngươi mệnh quá dài, hay là chê những ngày tháng muội muội ngươi ở trong cung quá an ổn?"

Triệu Nghi xanh mét, cắn chặt răng phất tay áo bỏ đi.

Ngu Khâm lẳng lặng đứng dưới hành làng, nước mưa thấm ướt nửa bên áo choàng. Sắc mặt y tái nhợt, màu môi cũng nhợt nhạt, tựa như dã quỷ trong cung, giây tiếp theo có thể lập tức tan thành mây khói.

Yến Vân Hà không thích dáng vẻ này của y: "Không phải ở trước mặt ta thì rất dám nói sao, thế nào mà như người câm trước mặt tên ngu xuẩn kia vậy?"

Rốt cuộc Ngu Khâm cũng gom lại lực chú ý tán loạn, ngắm nhìn Yến Vân Hà trước mặt. Yến Vân Hà giơ tay, muốn kéo người đến chỗ mưa không hắt đến, rồi lại khựng tay giữa chừng.

Cuối cùng chỉ là dùng tay làm thành dù, che lại mưa gió ngoài kia.

Bọn họ đứng sát nhau, từ góc độ của Yến Vân Hà thậm chí có thể thấy nước mưa trên tóc đối phương trượt xuống, lần theo cổ chạy dài một đường ướŧ áŧ, chảy vào trung y.

Một thoáng thất thần, Yến Vân Hà nhìn chằm chằm cổ áo ngay ngắn kia, không e ngại hình thêu mãng xà trên áo.

Cho đến khi hắn nghe thấy lời Ngu Khâm nói.

"Các ngươi có khác gì nhau đâu?"

Yến Vân Hà nhíu mày ngẩng đầu: "Cái gì?"

"Những gì ngươi muốn cũng giống những gì Thái Hậu muốn." Giọng nói của Ngu Khâm tuy nhẹ nhưng Yến Vân Hà nghe tựa như sét đánh ngang tai.

Ngu Khâm chậm rãi nhếch môi, lộ ra ý cười kinh tâm động phách: "Ngươi xứng sao?"

____________________________________________________________________________

*Vệ sở: chế độ quân sự địa phương thời nhà Mình.

**Quân khí Giám: chỗ này là cục giám sát vũ khí.

***Hôn sự quan: cái này Vũ không biết là gì, cố vấn bảo là một chức quan xử lí các công việc triều đình thời Đường. Raw ghi bạn nào biết note lại để Vũ sửa nhé.

****Đô Thủy Thanh Lại Tư lang: hỏng biết là gì luôn:). Raw đây ai cứu Vũ với .