Ting! Thời Gian Tồn Tại Đã Đến Trướng (Vô Hạn)

Chương 8: Là loại có thể chém rớt đầu.

Đó là một bà cụ, lưng còng, mặt đầy nếp nhăn, chống một cây gậy, im lặng đứng ở cách đó mấy mét.

Bà ta nhìn chằm chằm Đậu Hoài, khuôn mặt hiền từ hỏi, “Bà là hộ gia đình tại tòa nhà này, cháu trai, cháu ở chỗ này làm gì vậy?”

Hộ gia đình? Ở trong một khu chung cư không ngừng có người chết còn nghe đồn là có ma?

Đậu Hoài trộm nhìn lướt qua chân bà cụ, tốt, có bóng, gót chân không cách mặt đất, là người sống.

Cậu trộm thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Nhờ phúc của dì lao công trong nhiệm vụ dành cho người mới, bây giờ Đậu Hoài nhìn thấy mấy bác gái trung niên đều sắp PTSD (rối loạn căng thẳng sau sang chấn)

Hắn bình tĩnh bày ra một gương mặt tươi cười, “Bà ơi, cháu đến để tìm người. Bạn của cháu ở phòng 101 của tòa nhà này, không biết bà có quen biết không?”

Bà cụ miệng mở lớn hơn nữa, bà ta cười ha hả gật gật đầu, “101 nhà của tiểu Triệu ? Tất nhiên là bà biết, chẳng qua nhà cậu ấy chuyển đi từ lâu rồi, cháu tìm cậu ta có chuyện gì? Có gấp không?”

Đến rồi! Mùi vị của manh mối!

“Rất gấp,” Đậu Hoài nhanh chóng bịa ra một câu chuyện, “Triệu Đông Tây nợ cháu rất nhiều tiền, nhưng bây giờ cháu không liên lạc với anh ta được. Bà, bà biết nhà bọn họ chuyển đi đâu không?”

“Hóa ra là vậy…..” bà cụ nhìn qua rất rối rắm, sau một lúc lâu mới từ từ mở miệng, “Thực ra là tiểu Triệu từng để lại cho bà một địa chỉ, chẳng qua người già rồi, trí nhớ không tốt, bà ghi lại địa chỉ trong một quyển notebook ở nhà. Cháu trai, cháu có muốn về nhà bà lấy không?”

Giọng nói của bà cụ khàn khàn, dáng người thấp bé, trông như có thể bị gió thổi bay. Chẳng qua Đậu Hoài chú ý đến, đôi mắt của bà ta rất sáng, lúc đứng trong bóng tối nhìn cậu, ánh mắt trông rất giống sói.

Bàn tay giấu trong tay áo của Đậu Hoài nắm thật chặt, gật gật đầu nói, “Vâng.”

Bọn họ một trước một sau đi vào tòa nhà số 2.

Hàng hiên rất hẹp, không có cửa, đi vào là có thể thấy bức tường xi măng xám xịt cùng với cầu thang.

Đậu Hoài thử dậm dậm chân, phát hiện ngay cả đèn cảm ứng âm thanh tòa nhà này cũng không có.

“Khu chung cư cũ mà, hoàn cảnh không tốt,” bà cụ run run rẩy rẩy bước lên cầu thang, quay đầu cười cười, “Cháu trai, để ý dưới chân.”

Đậu Hoài trả lời, tranh thủ thời gian quan sát bốn phía.

Song sắt rỉ sét loang lổ, dính đầy bụi.Một góc hàng hiên rơi đầy các loại đồ vật linh tinh và rác rưởi, vách tường hai bên dán rất nhiều tờ quảng cáo, còn có một ít hình vẽ xấu và vết xước.

Một tầng ba phòng, cửa phòng nào cũng đóng chặt, trên cánh cửa cũng dính đầy bụi, trông giống như là lâu không có người ở thật.

Cậu còn nhìn kĩ cửa phòng 101 một lúc, không để ý mình bị tụt lại phía sau. Lúc quay đầu lại, phát hiện bà cụ đã trèo lên đến tầng hai.

Đậu Hoài vội vàng đuổi kịp, nhưng trong lúc đi tới, cậu bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

“Hàng hiên tối như vậy, mình vừa nãy chỉ dùng đèn pin chiếu sáng tầng 1, cũng không có soi đường hộ bà cụ. Ở trong tình huống không có bất cứ nguồn sáng gì, một người già trèo cầu thang không sợ té ngã hay sao? Hay là do đi qua nhiều lần nên quen?”

“Hơn nữa, bây giờ đã hơn 9 giờ tối, một người già như bà ấy, cứ tùy tùy tiện tiện mời một thằng thanh niên về nhà? Bà ấy không sợ hay sao?”

“Còn nữa còn nữa, bà ấy chỉ là hàng xóm của Triệu Đông Tây, vì sao sau khi chuyển nhà, Triệu Đông Tây lại cố ý lưu lại địa chỉ cho một người hàng xóm bình thường?”

Cảm giác kì lạ càng ngày càng nhiều, Đậu hoài nhớ đến những vụ án gϊếŧ người trong khu chung cư, cả cơ thể trở nên căng chặt.

Cứ như vậy, cậu đi theo bà cụ đến cửa phòng 301 tầng 3.

Bà cụ móc ra chìa khóa mở cửa, Đậu Hoài quan sát xung quanh một chút. Cậu ngạc nhiên phát hiện, giấy quảng cáo dán trên vách tường tầng ba nhiều khủng khϊếp. Tấm card nhỏ to bằng bàn tay chỗ nào cũng có, dán một lớp dày, trông không giống tường làm bằng xi măng mà giống tường làm bằng giấy quảng cáo hơn.

“Bây giờ dán giấy quảng cáo cũng có cá tính vậy sao?”

Âm thanh mời chào của bà cụ vừa lúc đánh gãy dòng suy nghĩ của Đậu Hoài, Đậu Hoài đi vào cửa

Đây là một nhà ở tiêu chuẩn có 2 phòng ngủ một phòng khách, tất cả các phòng đều đóng cửa.

Bà cụ mò mẫm bật đèn, chỉ chỉ cái sô pha nhỏ trong phòng khách nói, “Cháu trai, cháu ngồi đó trước, để bà đi pha cho cháu một ly trà nóng.”

“Không cần không cần,” Đậu Hoài vội uyển chuyển từ chối, “Muộn thế này rồi, như vậy thì làm phiền bà quá, bà cho cháu địa chỉ là cháu đi luôn.”

“Không vội,” bà cụ cười cười, mở cửa phòng bếp ra, “Lâu rồi chưa có người đến nhà chơi, bà cụ này phải chiêu đãi tốt mới được.”

Nói xong, bà ta liền chui vào phòng bếp, cánh cửa khép hờ chỉ để một khe hở nhỏ.

Đậu Hoài không chút do dự, rón rén đi qua. Điểm đáng ngờ trên người bà cụ này quá nhiều, cậu không yên tâm.

Trong phòng bếp chỉ mở một cái bóng đèn nhỏ, ánh đèn tối tắm khiến ánh sáng trong bếp lờ mờ. Bà cụ đưa lưng về phía cửa phòng, đứng trước bệ bếp không biết đang làm cái gì.

Rất nhanh, ánh mắt của Đậu Hoài bị hai đồ vật to lớn trong góc hấp dẫn.

Đó là hai cái tủ đông công suất lớn, vuông vức, sắp chiếm hơn nửa cái phòng bếp. Bóng đèn đỏ không ngừng nhấp nháy, phát ra tiếng chạy “Ong ong”.

Đậu Hoài nhíu mày, cảm thấy có điểm gì đó không thích hợp.

Người già thường rất tiết kiệm, lúc bà nội vẫn còn sống, độ sáng của TV trong nhà cũng bị điều chỉnh xuống mức thấp nhất, càng đừng nói đến mấy cái đồ tốn nhiều điện này, căn bản là sẽ không mua.

Bà cụ này thậm chí còn mua một phát hai cái.

Có thứ gì cần đông lạnh trong một khoảng thời gian dài để không bị hỏng hay sao?

Đột nhiên, một tiếng “Kẽo kẹt” đánh gãy suy nghĩ của Đậu Hoài. Cậu theo tiếng nhìn lại, phát hiện bà cụ đang nhón chân, tìm thứ gì đó ở tủ bát phía trên.

Ánh đèn rất mờ, đồ vật trong tủ nhìn không rõ lắm. Bà cụ sờ soạng, không cẩn thận chạm vào, làm rớt một đồ vật đen sì lì xuống.

Đống đồ vật kia giống như là rong biển, “bộp” một tiếng rơi xuống đất,

Bà cụ vội vàng nhặt lên, nâng trong lòng bàn tay, sờ sờ trông cực kì trìu mến.

Da đầu Đậu Hoài dựng đứng lên!

Bởi vì nhờ ánh đèn, lúc này cậu mới thấy rõ, thứ kia không phải là rong biển gì hết, rõ ràng là một bộ tóc!

Một bộ tóc dài mượt mà, đen bóng!

Lúc nửa đêm, một bà cụ mặt đầy nếp nhăn, đang vuốt ve, lau chùi một bộ tóc dài đen nhánh, hình ảnh này nhìn kiểu gì cũng thấy rất kì dị.

Đậu Hoài cứng đờ lùi trở về ghế sô pha, đầu óc hỗn loạn như một nồi cháo.

Tóc giả? Hay là tóc thật? Hai cái tủ đông công suất lớn kia thì đang đựng cái gì? Làm một bà cụ đã lớn tuổi , động tác khom lưng nhặt tóc vừa nãy lại mau lẹ như gió, như vậy hợp lý sao?

Đậu Hoài nhớ tới trước đây đã từng xem một tin tức, tin tức đó nói có một kẻ gϊếŧ người hàng loạt biếи ŧɦái thường đóng giả thành phụ nữ mang thai hoặc bà cụ, lên phố dụ dỗ những người tốt đi theo bà ta về nhà. Sau khi về đến nhà, bà ta sẽ nhân lúc người đó không để ý đánh ngất sau đó gϊếŧ chết.

Vì để bảo quản thi thể, người phụ nữ kia cũng mua một cái tủ đông để ở trong nhà.

Hai cái tủ đông trong phòng bếp của bà cụ kia có phải hay không cũng…..

Cậu dường như đã thấy, cửa của hai cái tủ đông kia mở ra, từng cái chân, cái tay bị chặt đứt lần lượt bò ra từ trong đó, hướng về phía cậu hỏi, “Cho hỏi, cậu có nhìn thấy tóc tôi không”

Đậu Hoài đang miên man suy nghĩ, cửa phòng ngủ đối diện bỗng dưng mở ra một khe hở nhỏ.

Có một người phụ nữ đang xuyên qua khe hở nhìn chằm chằm thẳng về phía này.

Trong mắt cô phủ kín tơ máu, ngồi xổm trên mặt đất, lộ ra một con mắt chứa đầy sự tham lam.

Ánh mắt kia làm Đậu Hoài nhớ đến mấy bác gái trong thôn khi thấy chân giò to ở đám cưới.

Chẳng qua lần này, chân giò đổi thành bản thân cậu.

Cậu lập tức nhảy lên khỏi sô pha.

“Tiểu Nha, đừng đùa.”

Bà cụ đi ra từ phòng bếp vừa lúc thấy cảnh này, vội vàng đi đến đóng cửa phòng ngủ lại, sau đó mới xoay người lại xin lỗi Đậu Hoài “Xin lỗi nhé, làm cháu sợ đúng không. Đó là con gái của bà, khi còn nhỏ bị sốt cao, ảnh hưởng đến não. Ngày thường bà đều không cho nó ra ngoài, chẳng qua hôm nay nó đói bụng quá, cháu đừng để ý nhé.

Đói bụng quá?

Nửa khuôn mặt kia vẫn còn lưu lại trong óc Đậu Hoài, cậu yên lặng nhìn cụ rớt trà vào chén.

Muốn ăn cái gì? Có phải muốn ăn thịt hay không?

Ánh mắt Đậu Hoài dời đi, cố gắng làm mình bình tĩnh, “Bà ơi, nếu con gái bà đói bụng, thì bà cứ đi làm đồ ăn cho cô ấy trước đi. Không cần để ý cháu đâu ạ, cháu lấy địa chỉ rồi đi luôn.”

“Không vội,” bà cụ ôn hòa nói, “Đồ ăn còn chưa chuẩn bị xong, cậu uống chút trà trước. Nếu không có việc gì, chờ lát nữa có thể giúp bà chuẩn bị cơm chiều không? Người già rồi, chân cẳng không nhanh nhẹn, nếu có người giúp thì tốt quá rồi.”

Nói xong lời cuối cùng, trên mặt bà cụ lộ ra biểu cảm cực kì chân thành, trông rất khiến người ta mềm lòng.

Ánh đèn mờ nhạt trên đỉnh đầu yên lặng sáng lên, hương trà nồng úc tỏa khắp phòng.

Đậu Hoài nhìn đồng hồ, đúng 10 giờ 15 phút.

Sắp đến nửa đêm, nhờ người xa lạ giúp nấu cơm, ngài chỉ kém chưa viết đầy chữ “kì lạ” trên người thôi!

Làm sao bây giờ? Đi?

Nhưng mà trên người bà ta có manh mối!

Tầm mắt Đậu Hoài mơ hồ, đảo quanh khắp nơi.

Trên kệ tivi để hai cái cốc, trên tường treo ảnh chụp chung của bà cụ với một người phụ nữ, nhìn mặt chắc là người trong phòng ngủ. Trên bàn trà để mấy cái dây buộc tóc và kẹp tóc, đều là đồ của con gái, hình như trong nhà không có đàn ông.

Trong lúc đang rối rắm, bà cụ đột nhiên đứng lên, bà ta thấy Đậu Hoài mãi không có phản ứng gì, cam chịu là cậu đồng ý, sau đó nhanh nhẹn đưa ly trà cho cậu, “Cháu trai, cháu uống nước trước cho đỡ khát, đêm nay bà sẽ thể hiện tài năng cho cháu xem.”

Toàn thân Đậu Hoài căng chặt, cậu sợ nước trà không biết đã cho gì vào kia bắn vào miệng, vội vàng giơ tay muốn đẩy ly trà ra. Nhưng ai ngờ động tác hơi mạnh, cái búa ở trong tay áo lập tức rớt.

“Loảng xoảng!”

Búa rơi trên mặt bàn, phát ra một tiếng vang lớn.

Bà cụ: “…….”

Đậu Hoài: “…….”

Bốn mắt nhìn nhau, không khí xung quanh yên tĩnh như chết.

Biểu tình của bà cụ biến hóa trông rất xuất sắc, rốt cuộc bà ta cũng không ngờ, nam thanh niên nhìn qua trông rất đơn thuần tốt bụng này, tại sao lại đem theo bên người một cái búa.

Lại còn là cái loại có thể chém rớt đầu.

Cuối cùng vẫn là Đậu Hoài đánh vỡ tình cảnh bế tắc, cậu cầm búa lên giơ trước ngực, nhỏ giọng nói, “Bà….. Cháu nói, cháu cũng chỉ là muốn thể hiện tài năng cho bà xem thôi, bà tin không?”