Khoảng vài phút sau khi ăn sô cô la, nước da của chàng trai cải thiện đôi chút.
Đối với các chương trình không liên quan đến các dự án nguy hiểm, chẳng hạn như chương trình tài năng, nói chung, tổ đạo diễn sẽ chỉ bố trí một hoặc hai nhân viên y tế có thể xử lý các tình huống khẩn cấp. Vì vậy sau khi xác định chàng trai không sao sau khi thêm đường, đối phương chỉ đơn giản nhắc nhở cậu vài điều cần chú ý.
"Cậu không thể tùy theo suy nghĩ của mình mà thay đổi lượng vận động bình thường luyện tập được. Nếu không muốn tình trạng này xảy ra thường xuyên, cậu có thể mang theo vài viên kẹo bên mình. Nếu cảm thấy hơi chóng mặt, chỉ cần ăn hai miếng đi. Hạ đường huyết tuy rằng không dễ dàng chữa khỏi hoàn toàn, nhưng cũng không phải vấn đề quá nghiêm trọng, cậu còn trẻ, về sau nên chú ý nhiều hơn một chút."
Chàng trai bình tĩnh gật đầu và nói rất đơn giản: "Tôi biết rồi."
Sau khi bác sĩ đi cùng nhóm cùng với nữ nhân viên vừa rồi rời đi, Tần Lộ thấy đối phương không có việc gì nên cười chào hỏi, định quay lại trường quay.
"...Chờ đã." Chàng trai im lặng một lúc. Anh ấy dường như không giỏi nói chuyện với những người xa lạ, và cũng không có cảm xúc rõ ràng trên khuôn mặt anh ấy.
Tần Lộ kiên nhẫn nhìn anh. Thấy hắn trầm mặc hồi lâu, anh cũng không tức giận: "Tôi đi ra ngoài một lát, bằng hữu của tôi có khả năng sẽ lo lắng, có chuyện gì có thể nói sau." Anh nhìn bảng tên trên gấu quần của chàng trai, nghiêng đầu cười nói: “Liêu Quân Thần?”
"Ừm."
Liêu Quân Thần nhìn bảng tên của Tần Lộ một lúc, và cuối cùng anh ấy chỉ nói ngắn gọn: "Cảm ơn."
Tần Lộ đã nhìn thấy nhiều loại người trong cuộc đời mình, và anh ấy có thể thấy rõ họ đang nói thật hay chỉ là câu xã giao. Liêu Quân Thần trước mặt anh trông có vẻ thờ ơ, nhưng anh ta có lẽ chỉ thiếu kinh nghiệm trong việc hòa đồng với mọi người.
Không cần yêu cầu người trầm mặc nói nhiều, Tần Lộ gật đầu, chỉ vào trên trang phục màu đen bị dính bụi tường trên người chàng trai: "Cậu tốt hơn nên đi vào phòng tắm trước khi trở lại, có lẽ nhiệt độ được điều chỉnh rồi. Dụng cụ đã trưng dụng nhưng không được thu dọn, nhân viên sẽ chỉ sắp xếp chỗ trong phạm vi máy quay, hậu trường kiểu này không thể mong được dọn dẹp sạch sẽ ”.
Liêu Quân Thần sửng sốt một lúc, hơi cau mày với bộ trang phục sạch sẽ và chỉnh tề ban đầu giờ đây đã bám bụi, nếu Tần Lộ không nhắc nhở anh, anh ta có lẽ sẽ không chú ý đến.
Tần Lộ trong thời gian ngắn đã giúp hắn hai lần. Liêu Quân Thần không bao giờ tùy tiện mắc nợ người khác, nhưng khi anh ta ngẩng đầu lên lần nữa, anh ta thấy Tần Lộ đã rời đi.
Liêu Quân Thần, người đã biết tên của Tần Lộ, không còn ngăn cản anh ấy nữa. Đến lượt anh sớm được đánh giá xếp hạng, và anh cần giải quyết vấn đề trang phục càng sớm càng tốt.
Khi Tần Lộ trở lại trường quay, anh ấy đã được chào đón bằng một câu hỏi kỳ lạ từ Tô Thanh Lan. Trong khi nói cho Tần Lộ một số thông tin của người vừa mới biểu diễn có điểm gì thu hút, chàng trai băn khoăn liệu anh có phải vì dạ dày khó chịu mà đi lâu như vậy không.
“Chắc có nước nóng trong phòng chờ ở hậu trường—“
"Tôi không được khỏe." Tần Lộ cười nói, thấy Tóc xoăn nhỏ* vẫn có chút lo lắng nhìn mình, bổ sung thêm một cái nháy mắt, "Ta vừa mới trở về muộn thời điểm gặp phải phía sau có người cần giúp đỡ."
*Ở đây đang nói đến Tô Thanh Lan.
Anh không trực tiếp nói rằng anh tình cờ gặp được Liêu Quân Thần bị tụt huyết áp. Trước hết, hai người không biết nhau, và anh không chắc Liêu Quân Thần có muốn người khác biết tình hình của mình hay không. Tần Lộ tuyệt đối sẽ không nói sau lưng chuyện riêng tư của người khác.
Chàng trai tóc quăn Tô Thanh Lan là chàng trai ngố, rất nhanh liền quên mất chuyện này, thần bí quay người đi tới gần Tần Lộ, lạnh lùng liếc nhìn thiếu niên tóc vàng: "Cậu có biết anh ta không? Khi cậu ra ngoài, tôi muốn nói chuyện phiếm với anh ta, nhưng anh ta hoàn toàn phớt lờ tôi ."
Tô Thanh Lan vốn tưởng rằng mình đã hạ thấp giọng, kỳ thực âm thanh không chút ngăn cản đã lọt vào tai bên còn lại, nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích, không có phản ứng.
Tần Lộ lắc đầu: "Ở đây cậu là người đầu tiên mà tôi biết."
Tô Thanh Lan rất vui, mắt cậu sáng lên khi nghe thấy những từ này: "Aida hihi! Tôi cũng vậy. Mục tiêu của tôi là ở đâu kết thiệt là nhiều nhiều nhiều bạn, sau đó viết bản R&B gốc của tôi cho họ."
Thực tập sinh tóc vàng, người vẫn bất động, cau mày khi nghe những lời đó và buông một nụ cười chế nhạo với vẻ mặt đờ đẫn.
Tô Thanh Lan sửng sốt một chút, quay đầu hỏi hắn: "Anh cười cái gì?"
Bên kia lại phớt lờ cậu ta.
Tô Thanh Lan: "..."
Chàng trai tóc xoăn muốn tung một cú đấm liên hoàn vào không trung.
Tần Lộ không khỏi muốn cười. Anh vươn tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ xoăn hai cái, chỉ vào trên sân khấu giới thiệu chính mình của thực tập sinh, nói: "Ta xem trước biểu diễn xếp hạng đi? Nếu cậu bỏ lỡ, cậu sẽ không thể xem lại cho đến khi chung ta kết thúc chương trình đâu."
Tô Thanh Lan trong sáng và trẻ con, và sự chú ý của cậu ấy thay đổi nhanh chóng. Nghe vậy, cậu thấy cũng có lý nên tập trung xem sân khấu.
Tần Lộ nghiêng đầu nhìn cậu, cảm thấy Tô Thanh Lan có lẽ căn bản không phải tới tham gia thi tài. Anh ấy dường như không nhận ra rằng đây thực sự là một chương trình tạp kỹ cạnh tranh sống còn và mọi người có mặt bây giờ có thể là đối thủ cạnh tranh trong tương lai của anh ấy. Một người ở lại nghĩa là phải có một người nào đó bị loại, và một ngày nào đó chẳng bao lâu nữa, một phần ba hoặc khoảng đó sẽ bị buộc phải rời đi, hết lượt này đến lượt khác, cho đến khi chỉ còn lại chín người cuối cùng.
Mái tóc xoăn nhỏ thích kết bạn hơn. Tuy nhiên, tuổi của cậu ấy gần như trẻ nhất trong số những thực tập sinh này.
Một số màn trình diễn tiếp theo hơi nhàm chán. Không phải là nó quá tệ, nhưng không có điểm sáng. Dự tính việc chỉnh sửa ở giai đoạn sau cũng sẽ khiến khán giả cảm thấy nhàm chán.
Hầu hết những người này sẽ bị loại. Rốt cuộc, các chương trình tạp kỹ đều muốn xếp hạng. Cho dù đó là một sân khấu bắt mắt hay một màn biểu diễn lắc hông xấu hổ đến phát điên, thì ít nhất đó cũng là thứ đáng để xem ở các mức độ khác nhau.
So với những người tương đối tuân thủ luật chơi, không phạm sai lầm, cũng không có sức lực trung bình, cho dù cùng khoa tay múa chân thì nhưng người này sau khi phát sóng có thể sẽ không có nhiều cảnh.
Hoặc là sân khấu đặc biệt đẹp hoặc đặc biệt xấu, hoặc bản thân thực tập sinh có những đặc điểm đặc biệt. Giai đoạn đầu của màn so tài, cho dù sân khấu không xuất sắc, chỉ cần cá nhân bản thân có thể thu hút sự chú ý của khán giả, đó cũng là thành công ở một mức độ nhất định.
Bất kể đột phá là tốt hay xấu, mạnh hay cực kỳ xấu hổ, điều quan trọng nhất là phải được khán giả ghi nhớ trước.
Nếu bạn không đủ mạnh mẽ, bạn có thể làm việc chăm chỉ trong giai đoạn sau, nhưng nếu bạn không có sức hút cá tính, tính cách của bạn khô khan và nhàm chán, cho dù bạn có xuất hiện sau khi phát sóng, nó cũng sẽ sớm bị lãng quên.
Đối với các chương trình tài năng, tầm thường là có tội.