Trên sân khấu, Ân Tô Lê, người cố vấn lạnh lùng, lần đầu tiên trong lịch sử bày tỏ sự cảm kích của mình: "Bạn rất tài năng, bạn bắt đầu tham gia rap từ khi nào vậy?"
Ân Tô Lê sẽ sớm hối hận khi hỏi câu hỏi này.
Sau khi Tô Thanh Lan hát xong, cậu lại biến thành tiểu đáng yêu ngốc nghếch kia, cậu nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Học cấp hai?”
"...Không." Cậu tựa hồ nhớ tới cái gì, kiên định nói: "Em nhớ rõ, lần đầu tiên tiếp xúc với rap của em thật ra là có liên quan đến cô."
"Tôi?" Ân Tô Lê đã quen với việc nghĩ rằng lại là một một lời nịnh nọt. Chà, thì cũng đúng, cô ấy là nữ rapper quốc dân, người đã tạo ra một kỷ nguyên rap mới—
"Bản rap đầu tiên em nghe của cô là ‘Cuộc chiến của tình yêu’!" Tô Thanh Lan vắt óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng khẳng định nói ra tên bài hát.
Ân Tô Lê đột nhiên cứng người: "..."
Đã gần hai mươi năm kể từ khi không ai đề cập đến vấn đề này. Ân Tô Lê đã cố tình tránh lịch sử đen tuyệt đối, cô gái đầy bong bóng màu hồng và rap.
Cô ấy – Ân Tô Lê còn trẻ, nhưng cô không muốn nhớ lại quá khứ trẻ trâu của mình.
Không ai đề cập đến nó. May mắn thay, Ân Tô Lê đã xuất hiện nhiều năm và biết quá nhiều về quy trình biên tập của những chương trình tạp kỹ này ở giai đoạn sau—
Vào thời điểm từ cuối cùng của "Cuộc chiến của tình yêu" của Tô Thanh Lan vang lên, "dữ liệu lịch sử" rõ ràng sẽ được phát hành trên màn hình và MV không thể xem được sẽ được phát lặp lại ít nhất ba lần, và nó có thể diễn ra nhanh hoặc chậm. Hãy quên nó đi, hoặc thậm chí đóng băng nó ... Cuối cùng, có lẽ sẽ có cận cảnh biểu cảm hiện tại của cô. Có ba ký tự lớn trên chữ P trong hộp văn bản sau bên cạnh: Gửi Ân Tô Lê (?).
Tâm trạng hiện tại của Ân Tô Lê là hối hận.
Ấn tượng về nữ rapper xinh đẹp và lạnh lùng đã dừng lại cách đây một phút, và Ân Tô Lê, bên liên quan, đã biến mất ngay tại chỗ.
Bây giờ cô có thể chắc chắn rằng cô đến tham gia chương trình này không phải để kiếm tiền, mà là để cứu một vụ cướp.
Thôi Chí Hào bên cạnh vẫn đang nhịn cười, Lại Dư Hàn đã mỉm cười cầm micro lên và bắt đầu hát: "Anh sẽ tặng em một bức thư tình, em sẽ tặng anh một bó hoa hồng, chúng ta là một đôi ở trên thiên đường..."
Tô Thanh Lan: "Yo, yo!"
Ân Tô Lê hít một hơi thật sâu và nói một cách vô cảm, "... Trật tự đê."
Đùa đủ rồi, Diêu Thần đem chủ đề trở lại biểu hiện vừa rồi của Tô Thanh Lan, anh không khỏi thở dài: “Màn ứng biến vừa rồi thật sự quá tuyệt vời, tôi phải nói, nếu chỉ là một khía cạnh của rap, trình độ của tôi không thể dạy cậu."
Câu này vừa nói ra, cả trường quay bắt đầu xôn xao. Gần 100 thực tập sinh trên ghế kim tự tháp tạo ra một âm thanh lộn xộn. Một cậu bé ngồi ở hàng ghế đầu làm động tác thuyết phục và hét lên "Respect!". .
Là một người cố vấn, Diêu Thần, người đã ra mắt trong một nhóm nhạc nam, có thể nói là có đủ sức mạnh toàn diện và kinh nghiệm sân khấu để nhận xét hầu hết các thực tập sinh. Nhưng dường như có một chuyên ngành trong ngành nghệ thuật. Diêu Thần dù sao cũng là một vũ công, và kỹ năng vũ đạo của anh ấy thuộc hàng giỏi nhất trong các bạn cùng trang lứa. Phần rap tương đối không quá nổi bật và anh ấy chỉ có thể đảm bảo rằng mình sẽ không làm ảnh hưởng xấu trong các màn biểu diễn của nhóm.
Trên thực tế, anh ấy cũng rất trẻ, nhưng anh ấy được coi là một tiền bối vì ra mắt sớm. Trong những năm qua, Diêu Thần đã tham gia vô số chương trình lớn nhỏ và đã xem nhiều sân khấu với các cấp độ khác nhau. Anh ấy biết rất rõ kỹ năng rap của Tô Thanh Lan xuất sắc như thế nào, đủ để khiến anh ấy đứng đầu danh sách bình chọn sau khi tập đầu tiên phát sóng.
Diêu Thần cảm thấy có chút thăng trầm của cuộc đời với khuôn mặt của tuổi đôi mươi, tương lai đáng sợ, không biết khi nào anh ta sẽ bị bắn chết trên bãi biển.*
*Diêu Thần cảm thán về bản thân và sợ là sau này anh ấy sẽ biến mất khỏi tầm mắt của khán giả, tức là không còn độ nhận diện nữa.
Tô Thanh Lan không biết thực lực của mình, nhưng cậu biết Diêu Thần đánh giá cao cậu, khóe miệng tươi cười muốn bay lên trời: "Cảm ơn thầy! Nhưng mà, em muốn trở thành một ca sĩ hơn."
Huyết áp mà Ân Tô Lê vừa giảm đã tăng lên ngay lập tức. Cô trợn to mắt, tức giận nói: "Tiểu tử... khụ, kỹ năng rap của cậu rất tốt, cậu đang lãng phí tài năng của mình đấy."
Tô Thanh Lan chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc, nhưng vẫn là tự tin khẳng định: "Nhưng em thích ca hát hơn!"
Ân Tô Lê nhớ đến "Giải nhất cuộc thi ca sĩ trong trường" mà cô đã xem trong thông tin trước đó, và không chắc chắn nghĩ, chẳng lẽ giọng hát của cậu bé này mạnh hơn rap? Sau đó, cô sẽ phải chiến đấu với Lại Dư Hàn, và anh ta sẽ không dễ dàng buông tay khi gặp phải một cây giống tốt. Thằng cha xanh tươi mơn mởn này trông có vẻ hiền lành và tốt bụng nhưng thực chất lại rất bướng bỉnh.
Lại Dư Hàn lấy lại năng lượng ngay lập tức. Hắn nhớ tới vừa rồi Tô Thanh Lan nói cậu thích R&B hơn, đoạn điệp khúc giai điệu cũng đã hát thật tốt.
"Bạn đã chuẩn bị một bài hát, phải không? Hãy hát trước." Lại Dư Hàn đẩy kính lên, chỉnh tai và mong chờ những bài hát mà anh ấy sắp nghe tiếp theo.
"Vâng ạ." Tô Thanh Lan rất vui khi biết mình sẽ hát, những thực tập sinh khác cũng im lặng, cố gắng không để tiếng ồn ảnh hưởng đến phần biểu diễn tiếp theo của cậu.
Khúc dạo đầu là một giai điệu rất nhẹ nhàng. Sau khi nghe đoạn dạo đầu này, bốn người hướng dẫn và các học viên đều cảm thấy rằng bài hát mà họ sắp nghe phải là âm thanh của thiên nhiên có thể gột rửa mệt mỏi.
Khi sự mong đợi của mọi người đạt đến đỉnh điểm, Tô Thanh Lan lên tiếng.
Vẻ mặt của Lại Dư Hàn dần dần thay đổi từ dự đoán và kinh ngạc sang cứng đờ và kinh ngạc, cuối cùng chuyển sang trạng thái uể oải.
Anh có chút nghi ngờ về cuộc sống.
Ân Tô Lê nhanh chóng tháo tai ra. Cô ấy không có ý tưởng đặc biệt, vì vậy cô ấy muốn trả nhiều tiền cho một đôi tai chưa bao giờ nghe bài hát này.
Tô Thanh Lan đã hát rất vô tư, thậm chí rất say sưa, hai tai cậu đỏ bừng vì phấn khích.
Mọi người đều im lặng một cách đáng ngạc nhiên và không ngắt lời cậu ta.
Hát xong một bài, Tô Thanh Lan rất vui vẻ, hai mắt sáng ngời nói: "Thưa thầy, em hát như thế nào?"
Vẻ mặt của bốn vị cố vấn rất nghiêm túc và uể oải, và họ hoàn toàn không biết nói như thế nào.
Ân Tô Lê hơi yếu ớt hỏi: "...Không phải cậu nói cậu thích hát R&B sao?!"
Tô Thanh Lan sửng sốt một chút, gãi gãi đầu nói: "Vâng, nhưng các bạn em đều nói em hát không tốt."
Cậu hơi trầm xuống, sau đó tràn đầy sức sống nói: "Nhưng em tin rằng cần cù có thể bù đắp cho sự vụng về, và tình yêu thanh nhạc có thể giúp em hát tốt hơn!"
Ân Tô Lê vẫn còn muốn vùng vẫy: "... Vậy thì làm thế nào em có thể giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi ca sĩ của trường?"
Tô Thanh Lan có chút xấu hổ xoa xoa mái tóc quăn của mình: "Các bạn nữ trong lớp nói, luyện thêm một chút thì hát được rất tốt."
Ân Tô Lê nhìn khuôn mặt đáng yêu và khờ khạo có thể khiến tình mẫu tử của một người tràn ngập ngay lập tức -
Ô cê, đã hiểu.