Xuyên Nhanh: Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người

Quyển 1 - Chương 5.4

"Đôi cánh quá mỏng manh, rất dễ bị gãy." Ngu Tri Bạch nói.

Lỗ Dương ở phía trước chống tay lên đầu, nhìn Thưởng Nam hớn hở vì thứ đồ chơi mà Ngu Tri Bạch tặng, chậc một tiếng. Tên Ngu Tri Bạch đó có khác gì một kẻ ăn mày trên đường đâu, vậy mà xứng đáng để người thừa kế của một đại gia tộc như Thưởng Nam coi cậu ta như bảo bối?

Lỗ Dương ngáp một cái, ánh mắt nhìn Ngu Tri Bạch ngày càng thêm u ám. Sáng nay, tất cả bài tập của gã đã biến thành mảnh vụn, gã chắc chắn rằng chính Ngu Tri Bạch là kẻ đã làm việc này.

Nhưng Lỗ Dương không có bằng chứng, thậm chí hồi chiều gã đã đến phòng an ninh để xem lại camera, mọi thứ đều bình thường.

Tay trái đặt trên đầu gối từ từ nắm chặt lại, gã căm hận Ngu Xá. Nếu như bà ta không xuất hiện, bố gã sẽ không vừa về đến nhà đã đòi ly hôn với mẹ, mà mẹ gã cũng sẽ không nhảy lầu tự sát.

Gã không còn nhà nữa, gã sống không hạnh phúc, và gã cũng không muốn Ngu Tri Bạch được hạnh phúc.

Nếu Thưởng Nam muốn đứng về phía Ngu Tri Bạch, vậy thì cùng nhau chết đi. Gã có vô vàn cách để âm thầm gϊếŧ chết tên cậu ấm chưa từng nếm trải chút đau khổ nào này.

-

"Thưởng Nam, tạm biệt nhé. Bà nội tôi làm khô bò, ngày mai tôi mang hai gói cho cậu ăn nha." Sau giờ tự học buổi tối, Trương Hỗ vừa thu dọn đồ đạc vừa nói với Thưởng Nam ngồi phía sau.

"Được, tôi cũng mang đồ ăn cho cậu." Thưởng Nam đáp lại, đồng thời nhìn Ngu Tri Bạch một cái: "Tôi đi đây, mai gặp lại."

Ngu Tri Bạch ngẩng đầu, nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Bạn của tôi, ngày mai gặp lại."

Thưởng Nam khoác cặp sách lên vai, suy nghĩ vài giây, rồi vẫn cầm con bướm trên bàn bỏ vào túi áo khoác.

Cậu khoác chiếc áo khoác dáng dài màu đen bên ngoài đồng phục trường, mái tóc có vẻ đã dài, bất kể là những lọn tóc lòa xòa trước trán hay những sợi mỏng manh rơi xuống cổ, ánh sáng rực rỡ của lớp học phủ lêи đỉиɦ đầu cậu tạo nên một vầng hào quang mờ ảo như ánh sáng đang ở bên trên chiếu rọi.

Cậu cúi đầu, cẩn thận đặt con bướm vào túi, đôi mắt đầy sự thương cảm, tựa như một vị thần.

Tài xế đến sớm hai mươi phút, chờ trước cổng trường rộng lớn của trường trung học tư thục danh tiếng, trên bảng hiệu của cổng lớn khắc dòng chữ "Trường THPT Xương Dục, thành phố Hồi Nam Phường", bên dưới là một hàng chữ nhỏ - Dạy học và giáo dục là trách nhiệm của người làm thầy.

Tỷ lệ thi đỗ đại học của Trường trung học Xương Dục có thể sánh ngang với trường công lập số một của thành phố Hồi Nam Phường. Trường không chỉ hợp tác với nhiều trường đại học nổi tiếng trong nước mà còn có mối quan hệ mật thiết với nhiều trường học nước ngoài. Mỗi năm có một phần ba số học sinh ra nước ngoài học tập. Ngoài việc phát triển các chuyên ngành nghệ thuật và thể thao, trường còn mở các lớp ngôn ngữ ít phổ biến và tổ chức nhiều hoạt động đa dạng mỗi tháng. Học sinh tốt nghiệp từ nơi đây, dù ở đâu cũng không thể bị coi nhẹ. Huống hồ các học sinh đều là những kẻ có tiền, mà mối quan hệ chính là nguồn tài nguyên quý báu.

Vì vậy, mỗi năm có rất nhiều phụ huynh nỗ lực để đưa con mình vào Trường THPT Xương Dục, nhưng tiêu chuẩn đầu vào cực kỳ khắt khe.

Trường không có học sinh nội trú, giờ tự học của học sinh lớp mười và lớp mười một đã kết thúc vào một giờ trước, còn của lớp mười hai thì muộn hơn một giờ. Bây giờ những học sinh ra ngoài đều là học sinh lớp mười hai.

Ở cổng trường có bảo vệ duy trì trật tự, số lượng học sinh được đón bởi gia đình hoặc tài xế riêng quá đông, dòng xe kéo dài mãi không thấy điểm dừng, thậm chí có học sinh còn mang theo vệ sĩ riêng đứng bên xe.

Lý Hậu Đức đến sớm nên tìm được một chỗ tốt, vừa xem livestream bán sản phẩm nông sản vừa chờ cậu chủ nhà mình tan học.

Thưởng Nam đã ra khỏi lớp một lúc, cậu nhìn tin nhắn mà tài xế gửi cho mình.

Tin nhắn được gửi từ một giờ trước: Cậu chủ, tôi đến rồi.

Thưởng Nam cầm điện thoại trong tay, chuông tan học vừa vang lên, học sinh từ các lớp tràn ra hành lang, nơi đó trở nên chật chội và đông đúc.

Cậu vẫn đứng ở hành lang bên ngoài lớp học, đã một lúc lâu nhưng cậu vẫn chưa ra khỏi tòa nhà giảng dạy.

Mấy nam sinh từ phía sau đi tới, vừa xô đẩy vừa đùa giỡn, va phải Thưởng Nam. Họ qua loa nói: "Anh bạn, xin lỗi nhé" rồi lập tức quay đầu tiếp tục cười đùa với đám bạn mà chạy đi.

Thưởng Nam đứng tại chỗ vài phút, khuôn mặt cậu đẫm mồ hôi vì nóng, vẻ mặt ngơ ngác, ánh mắt như bị ngâm trong làn nước xuân ẩm ướt.

Mặc dù tiết trời đã vào đông, nhưng Thưởng Nam vẫn quanh quẩn trong tòa nhà học suốt hơn một tiếng đồng hồ.

Vài phút sau, cậu cứng ngắc xoay người, quả nhiên, những nam sinh kia lại xô đẩy, trêu đùa nhau mà chạy tới lần nữa…

"Anh bạn, xin lỗi nhé!" Người đυ.ng phải Thưởng Nam cười có lệ với cậu, rồi bị cậu bạn bên cạnh khoác vai, cười nói ha ha mà chạy đi.

-

Lời tác giả:

Lời nhắc từ vùng Hồi Nam Phường: Đừng cố gắng dùng tư duy của con người để phân tích hành vi của quái vật, chúng có cách suy nghĩ của riêng mình.