Xuyên Nhanh: Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người

Quyển 1 - Chương 3.3

Thưởng Nam thẳng thừng lột người giấy nhỏ khỏi bìa sách rồi ném nó ra ngoài cửa sổ. Người giấy nhỏ giống như miếng giấy vụn bình thường, chậm rãi trôi dạt dưới con đường.

Vào lúc người giấy nhỏ bị ném ra khỏi cửa xe, bầu trời trước mắt lập tức sáng tỏ, từng dòng xe cộ đông đúc trong giờ cao điểm hiện lên rõ ràng. Ngày xưa chỉ thấy tiếng còi ầm ĩ, bây giờ nghe lại càng thân thương.

Thưởng Nam tựa đầu vào cửa sổ nhìn khung cảnh đằng sau. Xe của họ vừa rời khỏi đường hầm, lối ra đường hầm bị bỏ lại phía sau,

Giữa hàng xe cộ chật như nêm cối, cậu trông thấy một cô gái tóc dài váy đỏ không biết đã xuất hiện bên cạnh người giấy nhỏ từ bao giờ. Cô dịu dàng cầm người giấy nhỏ lên.

Xe cộ vượt qua người cô gái mà không hề bị cản trở, thế nhưng bộ đầm của cô lại bị thổi tung lên. Cô gái cũng tính là xinh đẹp, yếu ớt mong manh, mờ mịt nhìn theo hướng Thưởng Nam rời đi.

Tài xế bất giác nhận ra.

"Mẹ nó, sao chiếc xe này lại tự động chạy được!" Lý Hậu Đức gục đầu trên tay lái, nghe thấy tiếng động cơ thì phát hiện chân phải của mình đang đạp chân ga. Ông sợ hãi, cầm tay lái ngẩng đầu quan sát hai bên nhưng nhận ra mọi thứ vẫn bình thường, lẩm bẩm nói: "Đúng là gặp ma mà."

Ông nhìn lại, phát hiện Thưởng Nam đang ngẩn người dựa vào cửa sổ, nét mặt bĩnh tình tự nhiên. Ông không khỏi sợ hãi thán phục trong lòng, quả nhiên là người theo chủ nghĩa duy vật!

"Ngày mai chúng ta nên đi đường vòng thôi." Tâm trí của Lý Hậu Đức vẫn chưa thoát khỏi sự kiện kỳ dị vừa rồi, ông liên tục liếc nhìn kính chiếu hậu: "Con đường hầm này không sạch sẽ."

Thưởng Nam cảm thấy hơi có lỗi, bởi rõ ràng phiền phức này là do cậu mang đến.

"Đúng rồi." Gương mặt Lý Hậu Đức hồng hào trở lại, đầu óc cũng bắt đầu hoạt động: "Chú nhớ rất nhiều năm về trước, đường hầm đá đỏ xảy ra một vụ tai nạn giao thông vô cùng thảm khốc giữa siêu xe và xe điện. Chủ siêu xe không bị gì nhưng cô gái chạy xe điện thì chết tại chỗ, máu lan xa mấy mét, còn được đài truyền hình phường Hồi Nam đưa tin nữa."

"Tai nạn giao thông?" Thưởng Nam khẽ giật mình.

"Đúng vậy, là tai nạn giao thông. Nhưng đã nhiều năm như vậy rồi mà chú cũng có thấy chuyện kỳ lạ nào xảy ra trong đường hầm đá đỏ đâu." Lý Hậu Đức như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc: "Haizz, cậu chủ à, cháu thấy chúng ta nên hỏi bà chủ không?"

Thưởng Nam trả lời: "Trạng thái mẹ cháu vốn không tốt, cháu thì không nên nói cho mẹ biết thì hơn."

Lý Hậu Đức cũng nghĩ vậy, không nên kể.

Thưởng Nam mở điện thoại, nhập các từ khóa như "Hồi Nam Phường", "đường hầm đá đỏ", "tai nạn giao thông" lên web tìm kiếm, sau đó bấm vào liên kết xuất hiện đầu tiên.

Kết quả hiển thị không nhiều, ngoài các bài viết còn có hình ảnh minh họa.

Chiếc đầm sợi bông đỏ của cô gái như ánh hoàng hôn lộng lẫy cuối chân trời. Cô nghiêng đầu, trợn mắt nhìn xung quanh. Khuôn mặt không bị làm mờ nên Thưởng Nam thấy rất rõ... cô chính là cô gái áo đỏ vừa xuất hiện tại đường hầm.

Cho nên... vụ tai nạn vừa rồi không liên quan gì đến Ngu Tri Bạch, nhưng tại sao khi cậu vứt người giấy nhỏ đi thì mọi thứ lại bình thường? Người giấy nhỏ là đồ thuộc về Ngu Tri Bạch, vậy chẳng phải vẫn liên quan đến Ngu Tri Bạch sao?

[14: Nam Nam, phóng to hình ảnh tai nạn lên, nhìn người bên cạnh cô ấy xem.]

Trong bức ảnh là cô gái, còn có quần chúng vây xem và một chiếc xe điện bị đâm nát bét. Những hình ảnh khác được xử lý sơ sài, bao gồm biển số của chiếc siêu xe bốc khói đen ngòm.

Có điều người chụp ảnh đã qua bỏ qua một điểm. Điểm đó vô cùng nhạt nhòa và khó nhận ra, đến cả người chụp ảnh cũng không hề để ý thấy.

Nửa khuôn mặt nhỏ nhắn bê bết máu, một mảnh thủy tinh cắm thẳng vào mắt cậu ta. Máu tươi chảy ra từ khóe mắt của cậu ta rồi nhỏ giọt xuống đất, tạo thành vũng chất lỏng đen đặc.

[14: Đây là Ngu Tri Bạch lúc tám tuổi, người gặp tai nạn giao thông là mẹ cậu ta. Mắt trái của Ngu Tri Bạch bị thương nặng, còn mắt phải không được cứu chữa kịp thời nên thành ra hư thối. Vậy nên tối qua cậu mới có thể thấy mắt giả của cậu ta.]

Xe dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ, tâm trạng Thưởng Nam phức tạp: "Không phải mày nói cậu ta là người giấy sao?"

[Thông tin 14 lấy được chậm rãi tăng lên: Cậu ta là người giấy, nhưng tôi không rõ tại sao cậu ta lại trở thành người giấy nữa.]

[14: Nhưng tôi chắc chắn cậu ta đã chết trong vụ tai nạn ô tô mười năm trước.]

[14: Cậu ta chính là quái vật của thế giới này. Cái chết của mẹ đã trở thành bóng ma tâm lý đeo bám cậu ta. Những lời thóa mạ mà cậu ta chịu đựng từ năm lớp một cho đến bây giờ khiến lòng căm hận của cậu ta với thế giới này ngày càng sâu sắc.]

[14: Theo những gì tôi điều tra được về cảm nhận của cậu ta với cậu, Nam Nam à, cậu ta không ghét cậu tới vậy đâu.]