Sáu giờ ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, mưa cũng đã tạnh, nhà họ Thưởng sống trong khu biệt thự, cỏ cây xung quanh xanh mát, sương mai còn lững lờ trên không sau trận mưa.
Thưởng Nam khép cửa phòng chuẩn bị đến trường.
Cậu ngủ không ngon, bởi vì chứng kiến ánh mắt kinh hãi của Ngu Tri Bạch rồi lại giật mình tỉnh giấc bởi người giấy nhỏ của cậu ta. Phòng của cậu là phòng cuối cùng trên hành lang tầng hai, phòng đầu tiên đếm ngược lại là nơi lưu giữ những di vật của cha cậu, Thưởng Nam không có chìa khóa, chìa khóa dự phòng thì nằm trong tay Đại Lệ Lệ.
Trong căn biệt thự lớn như vậy, dì giúp việc đang dọn điểm tâm lên bàn. Tiếng đồ sứ chạm vào bàn đá cẩm thạch, ngoài trời chim hót líu lo, thanh thúy rõ ràng. Thật là một buổi sáng sau cơn mưa đầy khoan khoái.
"Kẹt kẹt"
Hệt như món đồ chơi bằng loại nhựa rẻ tiền được sản xuất trong nhà máy giá rẻ, thứ tiếng nó phát ra chứ như bị bóp méo.
Là vang ra từ phòng của Đại Lệ Lệ.
Bà ta không ở trong phòng chính, theo bà ta nói thì do phòng chính bẩn. Căn phòng bà ta nằm đầu dãy bên phải sau khi đi lên cầu thang.
Cánh cửa phòng khép hờ, chừa một khe hở rất hẹp.
Thưởng Nam đứng tại chỗ, ngón tay đặt trên tay vịn rồi lơ đễnh nhìn vào phòng của Đại Lệ Lệ.
Đại Lệ Lệ mặc váy ngủ trắng, ngồi trên chiếc ghế sofa da với họa tiết rõ ràng đặt phía cuối giường, dịu dàng đong đưa chân. Cạnh chỗ bà ta ngồi có đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ.
Mắt cậu từ từ dời xuống thứ đang phát ra âm thanh trên tay Đại Lệ Lệ... Đó là một con búp bê vải cao hơn 20cm, tứ chi sắc sảo, đầu và thân cân đối xuất sắc, mặc đồng phục giống hệt bộ Thẳng Nam đang mặc. Búp bê ngửa mặt được Đại Lệ Lệ nắm chặt trong tay, mặt hướng lên trần nhà, trên bụng lít nha lít nhít kim châm.
Đại Lệ Lệ lấy một cây kim bạc mỏng dày từ trong hộp gỗ bên cạnh rồi dùng ngón giữa vân vê, từ từ đâm vào phần bụng con búp bê.
"Kẹt kẹt" .
Búp bê kêu một tiếng.
Khóe miệng Đại Lệ Lệ từ từ cong lên, có thể thấy tâm trạng bà ta rất vui vẻ.
Sắc trời đã tờ mờ tối như có tấm lưới bên ngoài cửa sổ bao trùm cả căn phòng. Nửa người búp bê chìm vào bóng tối, nửa còn lại ở ngoài sáng. Những cây kim bạc dày như tóc thỉnh thoảng lại lấp lánh ánh sáng.
Bầu trời như sáng hơn trước.
Thưởng Nam thấy rõ thứ bà ta cầm trên tay không giống búp bê vải, mà giống hình nhân thật giả lẫn lộn hơn.
Cả người cậu lạnh toát.
Ở các bộ phim điện ảnh hay phim truyền hình, trong những câu chuyện truyền miệng của người xưa, loại búp bê này được dùng để làm những việc trái đạo đức.
Thưởng Nam chưa từng gặp chuyện này ngoài đời bao giờ, nếu có thì cũng sốc một chút rồi thôi, bởi cậu lại nhanh chóng nhớ đến người giấy nhỏ trong túi mình, và cả Ngu Tri Bạch... bọn họ còn quái lạ hơn cả những lời nguyền rủa như vậy.
Nên vì thế dù ở thế giới lạ lùng như thế này, nhìn thấy gì và xảy ra chuyện ra sao, có vẻ như cũng không lấy làm lạ.
Nhịp tim Thưởng Nam cũng dần đập nhịp nhàng và ổn định lại.
-
Hồi Nam Phường là một thành phố ở phía nam, lúc trời chuyển sang thu đông thì mưa sẽ rất nhiều. Theo dự báo thì trận mưa hôm qua là cơn cuối cùng của tháng.
Nhưng hôm nay không mưa nhưng lại chẳng có nắng.
Sương mù xám xịt lơ lửng trên đầu khiến tầm nhìn giảm đi hẳn, không khí ẩm và lạnh. Bên ngoài bộ đồng phục của Thưởng Nam còn quán thêm một chiếc áo khoác bông trắng cực dày. Chiếc áo khoác ngoài rộng và mềm mại, có dây đai Velcro kéo dài đến tận trên và cổ áo nâng lên che nửa khuôn mặt của cậu.
Thưởng Nam có tài xế riêng, lúc trước do nhà có việc nên xin nghỉ mấy ngày, hôm nay trở lại làm việc.
Tài xế Lý Hậu Đức lái xe lên cao tốc, ông ta liếc mắt nhìn cậu chỉ đang im lặng ngồi phía sau: "Mấy ngày nay phu nhân cứ lẩm bẩm rồi bắt đầu không chịu ăn đồ ăn mặn mà chỉ ăn chay thôi."
Thưởng Nam khép hờ mắt: "Bà ấy vui là được rồi."
Theo như 14 nói thì cha cậu có lỗi với Đại Lệ Lệ, một tình yêu mà từ đầu cho đến kết thúc đều là âm mưu, lừa gạt Đại Lệ Lệ hết thảy như vậy, làm sao bà ta không hận, không điên cho được?
Lý Hậu Đức hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Thưởng Nam.
Bởi lúc trước người cậu chủ này rất ghét phu nhân làm những việc đó, lúc cậu chủ mới thành niên đã kiên định rằng mình là người chủ nghĩa duy vật, coi thường thần quỷ, huống chi, việc phu nhân làm còn tổn hại cơ thể, dù trước đó là thật hay giả, có đạt được mục đích hay không, phải chăng chỉ là trò lừa gạt, phu nhân cứ lải nhải điên điên khùng khùng cả ngày, hay cả cậu chủ cũng không còn kiên nhẫn hay thương hại với bà ta nữa.
Thế mà sao hôm nay... lại đột nhiên bình tĩnh như vậy?
Nhưng Lý Hậu Đức không nghĩ gì nhiều, thường mấy chuyện kỳ quái, bí mật kinh khủng của mấy người nhà giàu... có nhiều lắm.