Phục Oản khẽ cười mỉm nhưng không có tiếp lời, tự mình đưa Nguyên Thận tới cửa. Chuyện Thương Hảo Hảo câu dẫn ai trải qua một đời nàng còn không rõ sao.
Cho dù muội muội tốt của nàng có làm cách gì thì Nguyên Thận cũng không hề dao động. Trước mắt là phải tiến được vào Đông Cung, còn Thương Hảo Hảo không vội.
Cũng không biết sau khi hồi cung, hắn sẽ dùng biện pháp gì khiến Hoàng Hậu đổi ý, cưới nàng vào Đông Cung với vị trí Thái Tử Phi mà không phải Lương Đệ. Chỉ cần có lời đồng ý, mọi chuyện cư nhiên sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Chỉ cần không đề cập đến chính sự Hoàng Thượng sẽ nhắm mắt cho qua.
Nguyên Thận bệnh nặng mới khỏi không thích hợp tổ chức đại hôn, hơn nữa xem qua hoàng lịch cũng không có ngày đại cát nào gần. Đế hậu vốn muốn gác lại chuyện này chờ thân thể hoàng nhi khỏe hẳn nhưng hắn thế nào lại đồng ý.
Trong lòng Nguyên Thận chỉ sợ Phục Oản hiểu lầm bản thân liền tùy ý chọn lấy một vị hôn phu, mới giải quyết được một Khương công tử sau lại xuất hiện một Tiêu công tử, một Vương công tử thì hắn biết làm sao.
Hoàng Thượng hết cách đành phải hạ chỉ trước, cho hai người một hôn ước, hôn lễ tạm định nửa năm sau sẽ diễn ra.
Nghe được tin nàng Phục Oản cũng không cảm thấy ngạc nhiên, rõ là Nguyên Thận lần này không thành công.
Đành phải trông chờ vào phụ thân chiến thắng trở về, nàng liền có tư cách đi tranh vị trí Thái Tử Phi. Còn không dựa vào thân phận của mình nàng không tin mình không lại vuột mất miếng bánh này. Chẳng qua cái Phục Oản nàng muốn thấy là tâm ý của Nguyên Thận mà thôi.
Hắn vẫn tưởng lấy được Phục Oản là sẽ nhất kiến chung tình, nhưng vẫn có thể mang đến “lợi ích lớn nhất”. Phụ thân nàng trong tay không có binh lực bất luận có tình huống gì xảy ra cũng không thể giúp đỡ, có lẽ nguyên do thực sự là khao khát thân thể, chiếm được liền phủi tay.
Cho nên thánh chỉ này muốn được thực thi thì phụ thân phải chiến thắng trở về, nếu không cũng chẳng khác tờ giấy bình thường là bao. Cũng may Nguyên Thận xem ra là thật sự thích nàng.
Lũng Tây Hầu phủ trên dưới ai cũng vì chuyện của Phục Oản mà cảm thấy cao hứng, đến cả Thương Hoàng cũng vì ngân lượng mà nịnh hót vài câu chỉ riêng có Thương Hảo Hảo.
“Hừ, chẳng qua chỉ là ban hôn, cuối cùng có cưới hay không còn chưa biết đâu!” Tâm tư của nàng ta đều bị nha hoàn thân cận Quế Thất bẩm báo hết cho Phục Oản.
Phục Oản không những không sợ hãi, nàng còn đang chờ thủ đoạn tiếp theo đây!
Nguyên Thận rời đi ngay buổi sáng, Thương Hảo Hảo sáng sớm đã đến tìm Phục Oản, kết quả người lại không ở trong phòng. Chẳng những vậy mấy nha hoàn ngày thường hay ở bên hầu hạ cũng không thấy.
Tiểu nha hoàn đang quét sân có nói hôm qua đám tuần tra cùng lão quản gia có đến thông báo chuyện gì đó cô nương nghe được liền đến Đông Sương phòng mãi cũng không thấy trở về.
Việc này không phải chuyện quan trọng nên Phục Oản cũng không tính nhắc nhở đám nha hoàn.˙
Thương Hảo Hảo cảm thấy sự tình có chút cổ quái, liền một mình đến Đông Sương phòng. Lúc ấy Phục Oản đã mang theo tâm phúc ra sảnh ngoài trong phòng chỉ còn Nguyên Thận.
Thương Hảo Hảo mới đầu không thấy được rõ mặt Nguyên Thận, chỉ thấy một thiếu niên mặc y phục của Phục Hân, dáng người hao hao liền cho là Phục Hân tới làm khách.
Nàng ta từ lâu đã ham muốn nhan sắc của vị biểu đệ này. Anh tuấn soái khí, gia thế hiển hách tuy so với Tứ hoàng tử có kém hơn đôi chút nhưng đứng chung với Khương Hàn thì tuyệt đối áp đảo.
Bản thân còn không phải đã chán ngấy Khương Hàn, với tài sắc của mình hẳn là phải gả cho một người như Phục Hân- tuổi còn trẻ đã là tướng quân. Còn nếu không cũng phải là Tứ hoàng tử thuộc dòng dõi quý tộc. Khương Hàn kia là cái thá gì?
Phụ thân hắn tuy rằng là thừa tướng, nhưng chức vị này lại không thể kế thừa, tương đương với việc bản thân Khương Hàn không tước không vị.
Bám dính lấy tên này chẳng qua là vì Phục Oản coi trọng hắn, nàng muốn chứng kiến cái bộ dạng bị vứt bỏ bởi người mà mình yêu nhất kia.
Nàng ta từ nhỏ sống trong nhung lụa theo bên người đều là những thiếu niên anh tuấn; còn bản thân mình nghèo đến nỗi cơm không đủ ăn áo không đủ mặc, xung quanh đều là một lũ đầu trâu mặt ngựa đến cả đệ đệ thân thích cũng mang một bộ dáng đáng khinh.
Nghĩ gì làm nấy, Thương Hảo Hảo từ sau lưng ôm lấy Nguyên Thận, nũng nịu mà kêu:
“Hân ca ca, thật sự là ngươi. Lâu như vậy cũng không tới thăm Hảo Hảo!”
Vừa nói, nàng ta còn đem đôi gò bồng đảo áp vào tấm lưng vững chãi của thiếu niên.
Mị Mị: Oi thần linh!
Ban đầu khi bị ôm lấy, Nguyên Thận còn tưởng là Phục Oản, vừa định đáp lại liền nghe được thanh âm không đúng, lập tức đem người đẩy ra.
Nhìn thấy người trước mặt Nguyên Thận bị dọa sợ không nhẹ. Đông Cung tuy rằng có mười mấy thϊếp thất, nhưng đối với một nữ tử xa lạ nhào vào trong ngực, tương đương có chút bài xích. Đặc biệt đây còn là Lũng Tây Hầu phủ, vạn nhất truyền tới tai Phục Oản, hắn cũng không giải thích nổi.
Hơn nữa nữ tử nói chính mình kêu “Hảo Hảo”, chắc là thứ muội của Phục Oản.
Nguyên Thận tuy không biết nhân cách thối tha của Thương Hảo Hảo nhưng cũng đánh giá được bản tính chai lì mặt dày của nàng ta.
Hắn thích Phục Oản, nếu lại cùng muội muội nàng có quan hệ không minh không bạch thì thật chẳng đáng mặt nam nhi. Vì thế hắn lời nào cũng không nói, vội vàng ra sảnh ngoài.
Thương Hảo Hảo thấy người đến không phải Phục Hân, tuy rằng cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng thấy thiếu niên này tướng mạo anh tuấn, đối với chính mình cũng không có hại.
Thương Hảo Hảo liếʍ liếʍ môi: “Còn tưởng ngươi là trinh tiết liệt nữ, thực chất cũng chỉ là một ả d.â.m phụ thèm khát nam nhân.”
Nàng ta cho rằng Phục Oản ở Đông Sương phòng giấu nam nhân, ban đêm lại cùng hắn lén gặp mặt.
Nguyên Thận vừa chạy ra, nàng ta đã tiến đến quan sát giường đệm. Rõ ràng không có dấu vết hoan ái nhưng Thương Hảo Hảo mặc kệ, liền lên kế hoạch tính toán nói: Phục Oản cùng nam nhân lạ làm chuyện bất chính ở Đông Sương phòng.
Vừa định sai nha hoàn đem việc này ở truyền ra ngoài lại nghe Quế Thất cười nói: “Cô nương đừng vội. Thiếu niên kia chắc là đương kim Thái tử, cả thành Trường An ai mà không biết ngài ấy ái một Phục cô nương. Ban đêm lén lút gặp gỡ là có chuyện gì? Hiện giờ tung tin ra chỉ sợ chọc giận Thái Tử!”
Thương Hảo Hảo vừa định mắng Quế Thất hai câu, liền cảm thấy trên mặt ả nô tì này tựa hồ phảng phất nét trào phúng, tập trung nhìn lại vẻ châm biếm như ẩn như hiện, sau đó lại không có……
Thương Hảo Hảo cư nhiên cảm thấy Quế Thất nhất định không dám coi khinh nàng, cho nên chỉ cho là chính mình gặp ảo giác, nhưng vẫn quay ra mắng mấy câu.
Không bao lâu, thánh chỉ được ban xuống, Thương Hảo Hảo thở nhẹ nhõm một hơi.
“May mắn chưa cho tiện nhân kia bát nước bẩn, bằng không lúc này còn không phải tự đánh vào mặt mình sao?”
Bất quá, Thương Hảo Hảo vẫn tìm cơ hội xem Phục Oản cất chứng thư kia ở đâu. Không nghĩ tới, lại tìm được ở tầng thứ hai của hộp trang điểm. Nhân cơ hội không có Phục Oản cùng nha hoàn bên cạnh nhanh chóng lấy đi. Trước khi rời khỏi cũng không quên để lại hai bức chứng thư giả.
Lại qua mấy ngày, tin tức tốt đã truyền đến Lũng Tây Hầu phủ.
Duyệt quốc ở biên giới Đại Ngụy, cướp đốt đánh g.i.ế.t nhiều năm, triều đình nhiều lần phái binh đến đều là trị ngọn không trị gốc. Lần này Lũng Tây Hầu thâm nhập doanh trại địch, thẳng tay lấy đầu tên thủ lĩnh, vì Đại Ngụy giải quyết tai họa.
Giống như đời trước, Thánh Thượng long tâm đại duyệt, hạ chỉ phong Lũng Tây Hầu thành “Trụ Quốc đại tướng quân”, người còn chưa hồi triều đã tiếp ấn tín.
Thương Hảo Hảo đã sớm chờ phụ thân trở về để trình diễn một màn kịch đặc sắc.