Khương thừa tướng không lay chuyển được Khương Hàn, chỉ đành tìm quan môi sang cầu thân.
“Ai da tướng gia, Phục cô nương chính là đích thân Thái Tử gia tự mình mở miệng xin Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu ban hôn. Ta giúp ngài làm cái này, mười cái đầu cũng không đủ chém!” Quan môi vừa nghe là đến cầu thân nhị tiểu thư của Lũng Tây Hầu phủ liền xua tay lắc đầu.
Nếu bị người của Lũng Tây Hầu phủ truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ trở thành trò cười của toàn Trường An sao. Từ nay về sau còn ai dám nguyện ý giao việc hôn nhân của mình vào tay ông nữa!
Khương Thừa tướng nghĩ ngợi cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái: “Hai nhà từ trước đến nay đều giữ mối gian hảo, vì sao hiện giờ chỉ cần nghe đến là bà mối của Khương gia liền không cho vào cửa?”
Nhưng rốt cuộc hạ nhân vẫn hiểu quy củ, chỉ bà mối là không cho vào còn đối với người của Khương gia vẫn đối đãi không tệ.
Tuy rằng đuổi bà mối cũng là đánh vào bộ mặt Khương gia nhưng Khương Thừa tướng biết việc này xác thật là phía mình đuối lý. Hoàng Hậu cùng Thái Tử vẫn chưa hề lên tiếng, người làm Thừa tướng như ông ta chút đạo lý như vậy vẫn nên hiểu. Huống chi không biết hài tử nhà mình như thế nào lại đắc tội với khuê nữ nhà người ta.
Phục Oản cũng được coi là lớn lên dưới mắt ông, từ nhỏ đã tri thư đạt lý, tính tình ôn hòa, con bé cùng Khương Hàn có cảm tình người trong nhà đều có thể nhìn ra. Mà hiện giờ mọi sự mến mộ yêu thích đều chuyển hết thành hờ hững thậm chí chán ghét. Không có khả năng là cô nương người ta thay lòng đổi dạ, chỉ có thể là do nhi tử của mình.
Khương Thừa tướng càng nghĩ càng đau đầu, tuy rằng không có bà mối thì mặt mũi có chút khó coi, nhưng sau cùng vẫn là căng da đầu gõ cửa Lũng Tây Hầu phủ.
Hầu phủ nhìn người đến lần này là Tướng gia không phải bà mối, liền trực tiếp thông báo, thỉnh đi vào.
“Tình cảm của Hàn nhi và Búi nhi… ta đều thấy. Chỉ là hầu gia không ở nhà, ta cũng chỉ là nữ nhân gia không làm chủ được. Chỉ sợ việc này còn phải……” Phục phu nhân sao không biết đây là ý đồ của phụ tử Khương gia.
Nhưng Phục Oản đối với bà đã nói qua, chính mình cùng Khương Hàn không còn chút tình cảm nào. Tuy rằng không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng Phục phu nhân vẫn kiên định mà đứng về phía nữ nhi nhà mình.
Chỉ là việc Đông Cung mới có thêm một Lương Đệ bà cũng đã nghe qua. Nếu lấy cớ Hoàng Hậu cùng Thái Tử để cự tuyệt Khương gia, vạn nhất về sau Phục Oản không thể tiến Đông Cung, Lũng Tây Hầu phủ chẳng phải sẽ bị người đời nhạo báng sao?
Vì thế chỉ có thể dùng kế hoãn binh, kéo dài thời gian chờ tới khi trượng phu trở về, mới quyết định.
“Mẫu thân không cần khó xử, để con tự mình cùng Khương thúc phụ nói.” Phục Oản không biết khi nào đã đi tới sảnh ngoài.
“Khương thúc phụ, lần trước con đã cùng Khương Hàn nói rất rõ ràng, sẽ không gả cho hắn. Hy vọng sẽ không vì chuyện cỏn con này mà ảnh hưởng đến tình nghĩa nhiều năm của hai nhà.” Phục Oản vừa nói vừa khẽ cúi đầu.
Việc này vốn chính là Khương Hàn làm bậy, muốn nàng đối với Khương gia hành đại lễ? Không có khả năng!
“Hừ, Phục cô nương bây giờ còn không rõ tình thế sao? Đông Cung đã có Lương Đệ, không cần ngươi.” Khương Hàn có điểm đắc ý vênh váo không màng phụ thân hắn cùng Phục phu nhân còn ở đây.
“Ai nói ta không cần tỷ tỷ?” Một giọng nói của thiếu niên từ phía sau truyền đến, là Nguyên Thận.
Khương Hàn thấy Nguyên Thận mới sáng sớm đã từ hậu viện của Lũng Tây Hầu phủ xuất hiện, không khỏi nghi hoặc, suy nghĩ miên man trong đầu.
Nguyên Thận chỉ sợ đã ở hầu phủ qua đêm!
Hắn thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng đến cảnh Phục Oản cùng Nguyên Thận ở trong phòng làm cái gì.
Nhưng mà trên thực tế……
Đêm qua, Nguyên Thận một mình đến Lũng Tây Hầu phủ gõ cửa, vừa đứng vừa khóc không ngừng, miệng kêu “tỷ tỷ” liên hồi.
Mị Mị: hổng có cười gì đou=))
Lúc ấy thủ vệ trong phủ thấy hắn lạ mắt, không muốn tự báo gia môn, hơn nữa bây giờ đã là đêm, sao dám tùy ý cho vào! Tối muộn, cô nương chắc chắn đã ngủ say, vì một nam tử xa lạ mà đi đánh thức chủ tử đúng là không có lí lẽ.
Nguyên Thận cũng vì thế đợi ở ngoài trời đêm gió rét, phải đến khi có một lão quản gia thấy được y phục trên tay hắn. Người thì bà không biết, nhưng quần áo kia…
Y phục của nhị cô nương cũng là hồng y bạch thường dùng lụa vân cẩm của Kiến Khang; hơn nữa xem Nguyên Thận trắng nõn sạch sẽ, tuổi cũng không quá lớn lại cầm đồ như vậy đến tìm gặp cô nương chắc chắn không phải kẻ xấu.
Nghĩ như vậy rốt cuộc bà cũng tới hậu viện thông báo!
Cũng may Phục Oản mới tắm rửa xong còn chưa ngủ, nghe hình dung, hơn nữa nhắc tới kiện y phục kia liền biết người đến là Nguyên Thận.
Nghĩ đến Nguyên Thận vừa nạp thêm một vị Lương Đệ, nàng liền muốn sai hạ nhân đóng cửa không cho Nguyên Thận tiến vào. Nhưng tưởng tượng hắn không mang theo một tuỳ tùng nào ngộ ngỡ trở về xảy ra bất trắc Lũng Tây Hầu phủ cũng không gánh nổi.
Phục Oản đành thở dài, sai hạ nhân đưa Nguyên Thận đưa tới Đông Sương phòng, nàng đổi xiêm y rồi liền đi qua.
Nguyên Thận vừa thấy nàng đến cũng không nói lời nào, vẫn một mực ngồi khóc.
“Ta phái người đưa điện hạ hồi cung.” Phục Oản lạnh lùng nói.
Nguyên Thận nghe thế liều mạng lắc đầu.
“Ta không trở về, chỉ muốn ở cùng tỷ tỷ.” Nguyên Thận dừng một chút, nói thêm: “Không cần nói cho người khác ta ở chỗ này.”
Phục Oản thở dài, vị tiểu tổ tông này nàng một chút biện pháp cũng không nghĩ ra.
Nếu hắn không có cưới vị kia lương đệ, nàng còn có khả năng sẽ cùng hắn thảo luận chuyện làm Thái Tử Phi. Nhưng hôm nay nhắc đến không phải chỉ rước lấy nhục nhã thôi sao. Đuổi thì không đi, đúng là hết cách.
Nguyên Thận chỉ biết khóc, cũng không nói rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
“Nếu đã vậy ngài cứ ở đây đi, xem ở được đến khi nào! Chờ cảm thấy ổn thoả, mong về ngài trở về Đông Cung tìm 17 thϊếp thất cùng vị Lương Đệ kia đến hầu hạ ngươi.” Phục Oản lạnh mặt nói.
Không đề cập tới “thϊếp thất” cùng “Lương Đệ” còn tốt, vừa nhắc tới chuyện này, Nguyên Thận lại bắt đầu khóc: “Hiện tại chỉ còn 15 người……”
“Phải không? Hay là điện hạ tới để khuyên ta trở thành cái người thứ mười sau kia?”
Nguyên Thận nghe vậy cũng không so đo cùng nàng.
Hắn xoa xoa nước mắt, ngừng khóc, bắt đầu kể lể sự tình mấy ngày nay.
Ngày ấy hắn cùng Phục Oản ở Lũng Tây Hầu phủ tan rã trong không vui, lúc gần đi lại thấy Khương Hàn tới tìm Phục Oản, hồi cung trở về liền sinh bệnh nặng. Vị Lương Đệ mới tới là Hoàng Hậu an bài, trực tiếp đưa đến Đông Cung chăm sóc, đừng nói cùng phòng, hắn còn chưa thấy cũng chưa gặp qua.
Bệnh của Thái Tử tuy chỉ là phong hàn bình thường, nhưng lại sốt cao không dứt, liên tục hôn mê.
Thái Y trên dưới ai nấy đều lo lắng, gấp gáp vô cùng.
Trong Đông Cung từ đó cũng truyền ra lời đồn có có kẻ dùng vu cổ để hãm hại Thái Tử. Lương Đệ mới tới kia tố giác nói người dùng vu cổ kia là trẻ con đúng lúc Hoàng Hậu mới phái Đại Trường Thu mang một đứa trẻ vào tẩm điện.
Quả nhiên lục soát ra liền thấy một hình nhân, không chỉ viết sinh thần bát tự của Thái Tử mà còn cắm đầy những kim đâm vào.
Đứa trẻ đó liền bị đánh chết ngay ngày đó, cũng không có cơ hội giải thích. Nhưng Nguyên Thận vẫn chưa tỉnh.
Trong cung một lần nữa lại xuất hiện lời đồn, nói đứa trẻ đó là bị oan mà chết, hành vu cổ là do kẻ khác vu hại.
Chính ngũ phẩm Thừa Huy* không chịu được áp lực liền tìm Hoàng Hậu tự thú, nói hành vu cổ là chính mình làm, cùng người khác không có quan hệ.
(Thừa Huy là chính ngũ phẩm bao gồm 10 người, giống Lương Đệ là chính tam phẩm gồm 2 người)
Thái Tử liên tiếp nạp thϊếp không quan tâm khiến nàng sinh tâm oán hận. Mấy ngày gần đây tâm tư đều đặt trên người Phục Oản nên nàng ta quyết định nguyền rủa Thái Tử.
Thừa Huy vì sử dụng vu cổ ngay lập tức bị xử tử.
Lương Đệ mới tới kia sợ bị dụng hình, liền chủ động thừa nhận, chính mình mới nhập Đông Cung nên muốn lập uy. Vừa lúc trong cung có lời đồn đại về vu cổ, liền trộm làm người gỗ để vào chỗ đứa trẻ trong cung.
Lương đệ là nhi nữ của Tư Hình, nắm rõ hình pháp Đại Ngụy, kết quả cũng rơi vào cái hố do chính mình đào.
Nàng ta dù chưa trực tiếp dùng vu cổ nhưng cũng sai cung nhân chế tác người gỗ, hãm hại trẻ con, đủ để xử tử. Liên quan cả đến Tư Hình khiến ông ta bị bãi quan, cả nhà lưu đày.
Thừa Huy cùng người nhà vốn dĩ phạm tội liên đới, Nguyên Thận niệm tình nàng ta là thị thϊếp của mình, liền miễn tội cho người trong nhà. Chỉ là nội trong cửu tộc, người nam không được vào triều làm quan, nữ nhân không được gả cho vương công quý tộc làm thê thϊếp.
Nói đến cũng quái, sau khi xử tử những người có liên quan, Nguyên Thận liền tỉnh. Hắn mới biết khi mình phát bệnh đã xảy ra đủ mọi sự tình, khóc một trận, lại than một trận.
“Ta nhớ tới ngày ấy ở hầu phủ, tỷ tỷ nói, ta không thể bảo hộ được bất luận kẻ nào. Hiện giờ cũng đã minh bạch cho nên mới hiểu sao tỷ cứ phải chấp nhất với vị trí Thái Tử Phi, cho nên…” Nguyên Thận thấp đầu muốn nói lại thôi.
“Cho nên nửa đêm ngươi đến gõ cửa?” Phục Oản dở khóc dở cười.
Trong cung tin tức nghiêm ngặt, Thái Tử sinh bệnh sự, một chút cũng không truyền tới dân gian. Nhưng chuyện cưới Lương Đệ, lại vô cùng huyên náo.
“Như vậy mà lại trách lầm hắn.” Phục Oản thầm nghĩ.
“Vừa vặn mấy ngày hôm trước, lụa vân cẩm đã tới, nhóm tư chế nhóm đã hoàn thành. Ta sẽ nói mẫu hậu cưới tỷ tỷ làm Thái Tử Phi.”
“Trước tỷ nói y phục của mình dùng lụa vân cẩm, cho nên không muốn nhận. Hiện tại, Thái Tử Phi là của tỷ, ta cũng là của tỷ. Kiện xiêm y này tỷ có nguyện ý nhận không?”