Trọng Sinh Thành Hoàng Đế Bệ Hạ Chưởng Thượng Kiều

Chương 11: Đường phố sầm uất gặp được người

“Lúc trước đã đáp ứng cô nương, liên quan đến y dược lão phu chắc chắn sẽ tương trợ.”

“Chỉ là lúc này Trường Giang xảy ra lũ lụt, dịch bệnh tràn lan, lão phu phụng hoàng mệnh hai ngày sau xuất phát, chỉ sợ không giúp được cô nương.”

“Bất quá……” Liên thái y nói.

“Ngài cứ nói.” Phục Oản thấy thái y từ chối, đã tính toán tìm người khác, không nghĩ tới vẫn còn hy vọng,

“Lão phu có nữ nhi tên Liên Kiều, cũng tinh thông y thuật. Cô nương nếu không chê, ta có thể bảo nó đến hỗ trợ.” Liên thái y cười nói.

Phục Oản vội đáp ứng nói: “Thật tốt quá, là nữ nhi của ngài, y thuật chắc chắn không tầm thường.”

Liên thái thấy nàng đồng ý liền sai hạ nhân gọi con gái ra để hai người gặp mặt, còn mình tạm thời lánh đi nơi khác.

Liên Kiều năm nay 16 tuổi, trắng nõn sạch sẽ, y phục so với các cô nương cùng tuổi trong Trường An ngược lại có chút thanh thuần trong sáng.

Phục Oản cùng Liên Kiều kéo tay nói giỡn một hồi, đơn giản chỉ là hỏi tên tuổi, lại hỏi thêm một ít việc nhà.

Phục Oản cũng không vội nhờ vả. Liên Kiều cũng không thúc giục nàng, hỏi cái gì đáp cái đấy.

Nói chuyện một hồi, Phục Oản cảm thấy Liên Kiều đối việc trong Lũng Tây Hầu phủ chưa biết gì cả.

Xem ra Phục phu nhân bị hạ độc, Liên thái y xác thật không lắm miệng, chính nữ nhi của mình cũng không lộ ra.

Phục Oản lúc này mới yên tâm, hướng Liên Kiều hỏi qua phương thuốc dưỡng thai.

“Cô nương xác thật không xem ta là người ngoài.” Liên Kiều lại cười nói.

“Ta……” Phục Oản vừa muốn giải thích, không phải chính mình dùng, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Nàng ấy hiểu lầm là chính mình dùng cũng không có tác hại gì. Bất quá, Liên Kiều không hiểu lầm.

“Phục cô nương đừng khẩn trương. Mới vừa rồi ta kéo tay cô xem qua mạch tượng, là xác thực không mang thai.” Liên Kiều cười cười, còn nói thêm: “Cô nương yên tâm, y giả trừ bỏ y đức cùng y thuật, quan trọng nhất chính là ‘ăn nói cẩn thận’.”

Phục Oản gật gật đầu.

Liên Kiều cho nàng phương thuốc nhưng không hỏi gì.

Phục Oản cũng không làm bộ, lấy được thuốc liền cáo từ.

Liên Kiều tự mình đem nàng tiễn ra tận cửa, nói: “Phục cô nương nếu muốn tìm ta thì trực tiếp phái hạ nhân tới.

“Vô luận là ngày hay đêm, chỉ cần ta có ở nhà đều có thể. Cô đừng ngại lúc ta đang ngủ hay bận bịu.”

“Cho dù ta không ở nhà, hạ nhân trong phủ cũng sẽ bẩm báo với ta, đến lúc đó sẽ có người tới tìm cô nương.”

Liên Kiều thấy Phục Oản sửng sốt, cười giải thích nói: “Cô nương đừng lo lắng, người do phụ thân dẫn đến, ta ắt hẳn nên để tâm đến nhiều hơn.”

“Đa tạ liền cô nương.” Phục Oản lúc này mới cười nói.

“Thật là quái nhân.” Cáo từ xong, Phục Oản lẩm bẩm.

Ra khỏi gia môn, nàng cũng không ngồi xe ngựa, mà đi tản bộ. Cho nên xe ngựa ở phía sau chỉ đành chậm rãi đi theo.

Đối với Phục Oản, đã lâu nàng chưa được đi tản bộ với tâm trạng thoải mái thế này.

Kiếp trước không cần phải nói.

Sau khi trọng sinh, toàn bộ thời gian đều dùng để đối phó mẫu tử ba người kia, lại ở chỗ mẫu thân hầu bệnh, còn phải xử lý sự vụ trong phủ, không có thời gian ra cửa giải sầu.

Phục Oản đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên phía sau có người kêu to “Mau tránh ra”.

Nàng hướng phía sau nhìn lại liền thấy một chiếc xe ngựa mất khống chế đang lao như đ.i.ê.n, chỉ vài giây nữa chắc chắn sẽ lao tới.

Người phía trước đó bộ dạng như bị doạ sợ, trong tay vẫn ôm hộp gấm, cư nhiên không né.

Phục Oản không nghĩ nhiều, chạy lên muốn kéo người nọ sang một bên.

Mắt thấy xe ngựa đυ.ng phải tới, không còn kịp rồi, Phục Oản đành phải thả người nhảy, nhào tới hướng người nọ.

Hai người lăn đến bên đường, tránh thoát một kiếp.

Hộp gấm trong tay rơi trên mặt đất, bình hoa bên trong cũng rơi ra ngoài vỡ thành nhiều mảnh nhỏ văng đầy đất.

“Ngươi không bị thương chứ?” Phục Oản đứng dậy, đem thiếu niên nâng lên, đánh giá vòng quanh một chút.

“A…váy ngươi bị bẩn rồi.” Người Phục Oản cứu, là một thiếu niên ước chừng 15-16 tuổi.

Thiếu niên có một đôi mắt phượng hẹp dài, môi hồng răng trắng, trông rất đáng yêu.

Phục Oản lúc này mới phát hiện, mình ra cửa mặc một bộ hồng y bạch thường vô cùng tao nhã, hiện giờ đã biến thành hồng y hắc thường.

Nàng lăn đến bên kia, trên mặt đất có một vũng nước bẩn, đem váy làm dơ.

“Bình hoa của ngươi vỡ rồi, đừng lo cho váy của ta.” Phục Oản chỉ vào mặt đất toàn mảnh nhỏ cười nói.

“A! Bình hoa của ta! Đây là quà cho mẫu…… Mẫu thân!” Thiếu niên nhìn những mảnh nhỏ lẩm bẩm nói.

Có thể là ảo giác, nhưng Phục Oản cảm thấy hắn sắp khóc.

“Bình hoa vỡ, cũng có một phần trách nhiệm của ta, không bằng công tử cho ta biết danh tính, ta liền mua một cái giống hệt trả lại” Phục Oản thấy bình hoa kia là lễ vật người ta muốn tặng cho mẫu thân, không khỏi sinh ra cảm giác áy náy.

Tuy nói nàng là vì cứu người, nhưng bình hoa vỡ cũng là sự thật.

“Ta…… Ta là Lũng Tây Hầu thế tử, bình hoa không cần bồi thường, tỷ tỷ cũng là vì cứu ta.” Thiếu niên gãi gãi đầu.

“A? Ta sao không biết mình còn có người đệ đệ lớn như vậy?” Phục Oản cười lạnh nói.

Phục Oản liền đoán được hắn là ai.

Trường An chỉ có một người thích giả mạo Lũng Tây hầu thế tử, đó chính là Thái Tử Nguyên Thận.

Dùng thân phận Thái Tử xuất cung không tiện, cho nên Nguyên Thận ra ngoài cung đều lấy danh xưng “Lũng Tây hầu thế tử”.

Từ trước đến nay cũng không gây ra chuyện gì, cho nên Lũng Tây Hầu phủ không ai để ý.

Cho dù để ý, ai dám cùng Thái Tử nói chuyện lí lẽ?

“A? Này……” Nguyên Thận nói dối bị chọc thủng, mặt đỏ lên.

Phục Oản thấy hắn đáng yêu, vốn định trêu hắn một chút, nhưng khi đoán ra thân phận của hắn, nháy mắt liền không có hứng thú.

“Thương tỷ tỷ váy……” Nguyên Thận vốn muốn báo đáp người này, hơn nữa ân nhân sinh ra tướng mạo tuyệt sắc so với thϊếp thất trong Đông Cung, hắn càng tò mò hơn.

Hắn nào biết đời trước mình đã thiếu tỷ tỷ nàng một cái mạng, tuy rằng hắn không phải thủ phạm.

“Công tử nếu không cần ta bồi thường bình hoa, ta đi đây. Hy vọng công tử về sau ra cửa chú ý an toàn, đừng lại giả mạo người của Lũng Tây Hầu phủ ta nữa.”

“Còn có, ta họ Phục, không phải họ Thương.” Phục Oản lạnh lùng mà nói.

“Váy……” Nguyên Thận tuy cảm thấy thái độ của Phục Oản biến chuyển rất kỳ quái, nhưng cũng không để ý.

Nàng vì cứu mình, đem váy làm dơ.

Hắn chỉ muốn bồi thường lại cho nàng.

“Ta cùng công tử không có quan hệ.” Phục Oản nói xong liền xoay người lên xe ngựa.

Nha hoàn thấy Phục Oản vì cứu người mà y phục đã sớm dơ hết, liền phái mấy tiểu nha hoàn quay đầu lại, đem xe ngựa gọi tới.

“Thiếu chủ, đây là……” Thủ hạ của Nguyên Thận cũng vội vã chạy tới.

Bọn họ thấy bình hoa vỡ, váy của Phục Oản bị bẩn, không biết tưởng Phục Oản đắc tội Nguyên Thận, là Nguyên Thận thấy sắc nảy lòng tham, ở trên đường động tay động chân bị cô nương nhà người ta phản kích.

“Nhìn thấy đồ của nàng ấy không, trở về sai người làm một bộ giống thế.” Nguyên Thận nói.

Hắn nhìn chăm chú bóng dáng Phục Oản, nghĩ đến vừa rồi được đứng gần nàng, giống như còn có một cổ hương nhàn nhạt, rất dễ chịu.

Nguyên Thận cảm thấy mình đối với ân nhân có suy nghĩ như vậy chính là một loại mạo phạm nhưng sâu trong lòng không dừng lại được.

Giờ phút này Nguyên Thận sớm đã đem ý nghĩ “Tặng bình hoa cho mẫu” ném ra sau đầu.

Cho dù trở về cung, đối mặt toàn bộ thϊếp thất Đông Cung, hắn cũng không hề cảm thấy hứng thú.

Nhớ đến Phục Oản, liền cảm thấy ngôi vị Thái Tử Phi đã có chủ rồi.

Toàn bộ thành Trường An đều biết, phủ Lũng Tây Hầu có ba nữ nhi, trong đó có một nữ nhi không phải họ Thương.

Toàn bộ Trường An thành còn biết, cô nương đó là đích nữ của Lũng Tây Hầu họ “Phục”, trong tam tỷ muội là người đẹp nhất.