Trọng Sinh Thành Hoàng Đế Bệ Hạ Chưởng Thượng Kiều

Chương 8: Mua chuộc

Quế Thất liền đem chuyện Thương Hảo Hảo “mỗi tháng lấy cớ đi cầu phúc” mà kì thực là cùng nam nhân lêu lổng nói cho Phục Oản.

Phục Oản nghe thực nghiêm túc, có thời điểm thì kinh ngạc không thốt nên lời, có lúc lại tức giận đến nắm chặt tay, Quế Thất bên cạnh vừa kể vừa bưng trà rót nước, thi thoảng lại nịnh nọt một hai câu.

Quế Thất đối với Thương Hảo Hảo vốn là oán hận chất chứa đã lâu, chỉ là không biết trút giận ở đâu.

Hiện giờ nàng ta lại phải chịu đòn roi của Thương Hảo Hảo, nhưng Phục Oản sẵn sàng dang tay giúp đỡ, đối đãi thực tốt nên không khỏi lanh mồm lanh miệng.

Quế Thất đem cả chuyện “Phùng di nương cùng Lãnh Thúy Trai cấu kết với nhau làm việc xấu lừa gạt Lũng Tây Hầu phủ rồi chuyển ngân lượng tới Phùng gia” cùng “Phùng di nương âm thầm hạ độc Phục phu nhân” mọi sự đều “nhân tiện” nói ra hết.

Những việc này tuy rằng Phục Oản sớm đã biết, nhưng nàng vẫn giống như nghe lần đầu, không ngừng dẫn dắt Quế Thất nói ra, xem có sự tình gì mà đời trước nàng chưa biết không.

Quả nhiên thật sự có, còn không chỉ là một chuyện.

“Cô nương của ta tháng này không có tới nguyệt sự, ngày đó ta liền hỏi nhiều "muốn hay không xem đại phu", đã bị nàng mắng rất lâu. Còn có a……” Quế Thất đưa mắt khắp nơi, biết rõ không có ai, vẫn là thấp giọng tiến đến bên tai Phục Oản nói:

“Vốn dĩ mỗi tháng, ngày 10 là tứ hoàng tử, 25 là Khương công tử, hai tháng này tứ hoàng tử cũng không có tới, cho nên cả ngày 10 và 25 đều là gặp gỡ Khương công tử.”

Phục Oản phỏng chừng, Thương Hảo Hảo mang thai.

Khả năng lúc này Thương Hảo Hảo chính mình cũng chưa phát giác, rốt cuộc nguyệt sự của nữ tử thường không chuẩn.

Nếu đã như vậy mọi chuyện đều dễ hiểu, vì sao đời trước tứ hoàng tử vội vã cưới Thương Hảo Hảo.

Nàng còn tưởng rằng tứ hoàng tử là thiệt tình thích thứ muội này của nàng, nguyên lai thực chất là “lên xe rồi, mới mua vé”.

Trách không được tứ hoàng tử cùng Thương Hảo Hảo lêu lổng lâu như vậy mới đến cầu thân, trước còn tới tìm Phục Oản. Nếu là bởi vì mang thai, liền thông suốt.

Căn cứ vào thời gian Quế Thất nói, đứa nhỏ này căn bản không có khả năng là của tứ hoàng tử.

Quả nhiên là “Hổ phụ sinh hổ tử”.

Thương Hảo Hảo kiếp trước có Phùng di nương “dạy dỗ”, chỉ điểm nhưng lần nào nào có.

“Cái này cho ngươi. Cứ ở lại chỗ ta nghỉ qua đêm, chờ trời sáng rồi lại về viện đứng trước phòng thứ muội, nàng ta sẽ không phát hiện. Ngươi nhẫn nại thêm chút thời gian, tiền tiêu trong phủ được bao nhiêu ngươi cứ lấy, mỗi tháng ta lại cho ngươi nhiều gấp đôi. Tuy nhiên chuyện ta giao phó…” Phục Oản một bên nói một bên đem một túi bạc vụn giao cho Quế Thất.

Nàng ta thấy bạc liền sáng mắt, cớ nào lại không nhận. Vừa giơ tay ra vừa quỳ xuống nói: “Phục cô nương yên tâm, nhất cử nhất động của tam cô nương ta đều ghi nhớ rồi sẽ báo lại cho cô. Nếu người có chuyện muốn làm cứ việc giao phó cho nô tì, ta nhất định hoàn thành.”

Phục Oản cười mà không nói, chỉ sắp xếp nha hoàn tìm chỗ ngủ cho Quế Thất sau lại tự mình đến Thiên Điện chờ tin tức của Thương Hoàng.

Giống hệt như kiếp trước, Thương Hoàng uống đến say khướt, ban đêm liền bị người của tửu lầu kéo trở về. Nàng nhíu mày ghét bỏ mùi rượu nồng nặc, giao phó hạ nhân ném tới phòng nhỏ đã chuẩn bị.

Nha hoàn bên Thương Hoàng đã sớm nghỉ ngơi, hiện giờ lại phải thức dậy hầu hạ trong lòng vô cùng oán trách không vui, vẻ mặt cũng hùng hùng hổ hổ.

Phục Oản không thèm để tâm đến mấy cái này. Đêm nay, nàng rốt cục cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.

Đời trước cho đến lúc bị chôn sống, nàng không có lấy một ngày nào an ổn, lo lắng đến độ nửa đêm lại giật mình tỉnh giấc, mơ hồ sợ hãi sau sẽ lại có việc gì phát sinh trên người mình.

Hiện giờ nàng sẽ không mềm lòng, bất luận là ai khi dễ người thân nàng, Phục Oản tuyệt đối sẽ chống trả đến cùng.

Ngày kế, Phục Oản nghe Thương Hảo Hảo mới sáng sớm liền tới chỗ mẫu thân hầu bệnh, còn bồi chuyện với bà một lúc lâu. Phục phu nhân thấy Phùng di nương không có tới liền có chút lo lắng hỏi:

“Oản Oản, Phùng di nương nàng…”

Phục Oản đưa chén thuốc từ tay Phục phu nhân cho nha hoàn, cười nói: “Nương hôm qua người đã đáp ứng con, thế nào mà giờ lại nhớ thương bà ta rồi?”

Phục phu nhân thở dài: “Ta là cho con toàn quyền xử lí nhưng nhỡ phụ thân con hỏi tới…”

Phục Oản liền đem chuyện hôm qua kể lại một lượt cho mẫu thân. Không phải là nàng không tin tưởng mẹ ruột mình mà là bà quá mức lương thiện, nếu nói trước không chừng bà sẽ lại mềm lòng đem Phùng di nương cứu trở về.”

“Cái gì?’ đúng như dự đoán Phục phu nhân cả kinh ngồi dậy.

“Con vốn định báo quan, chỉ là…” Phục Oản còn chưa nói xong liền bị lời mẫu thân đánh gãy.

“Không thể không thể, nếu báo quan phụ thân ngươi cùng Lũng Tây Hầu phủ còn mặt mũi nào nữa…”

“Mẫu thân, con chính là không báo quan, nếu phụ thân trở về trách phạt nữ nhi cũng tự mình gánh chịu. Người đừng lo lắng việc này mà sinh bệnh thêm.” Phục Oản đỡ Phục phu nhân nằm xuống, kéo chăn lên giúp bà.”

Phục phu nhân cũng không nói gì nữa, chỉ là lại thở dài, nước mắt lại trào ra. Phục Oản đau lòng nhưng chỉ biết lau nước mắt cho bà, đợi đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều rồi mới trở về.

Nàng đã sớm biết mẫu thân sẽ vì “thể diện” mà không báo quan, nói cho bà trước hay sau kì thật cũng không khác nhau.

Chỉ là so với sự việc nghe từ miệng nha hoàn, vẫn là để nàng tự mình nói ra sẽ tốt hơn. Chuyện này sớm hay muộn cũng đến tai mẫu thân cùng phụ thân, không giấu được mà nàng cũng không muốn giấu.

Không bao lâu, cũng nghe được tiếng Thương Hoàng. Nàng đã sớm chờ hắn tới chuyến này.

“Các ngươi ra ngoài!” Thương Hoàng hướng đám nha hoàn của Phục Oản mà quát lớn.

Phục Oản cũng không ngăn cản, bọn nha hoàn liền hiểu ý mà lui ra ngoài: “Bọn nô tì đợi ngoài cửa, cô nương có gì phân phó liền kêu.”

“Đệ đệ làm sao vậy? Hôm qua ở tửu lầu một ngày đã tiêu hết ngân lượng rồi sao?” Phục Oản hỏi.

Thương Hoàng nổi giận đùng đùng ngồi xuống nói: “Hôm qua ta bất quá cũng chỉ uống chút rượu, như thế nào mà nay tỷ lại đem ta tới cái chỗ xó xỉnh kia? Đấy không phải là chỗ cho hạ nhân ở sao?”

“Buổi sáng ta tỉnh dậy không thấy Phùng di nương cùng tỷ tỷ, trong phòng còn thiếu đi rất nhiều thứ. Hỏi đám nha hoàn bọn họ toàn nói mấy thứ không sạch sẽ. Có phải ngươi trách ta tiêu tiền uống rượu nên làm như thế không?”

Phục Oản thở dài: “Ta biết ngươi sẽ tới đây hỏi chuyện. Chuyện của di nương, đám nha hoàn đó nói lời “không sạch sẽ” gì với ngươi?”

“Bọn họ nói di nương không cần ta cùng tỷ tỷ, cùng người khác bỏ trốn còn trộm đi rất nhiều đồ vật.” Thương Hoàng nhỏ giọng nói.

“Đã biết như thế sao còn tới tìm ta? Chẳng lẽ là ta đem di nương của ngươi giấu đi?” Phục Oản cười nói.

Nàng muốn coi thử tên này có thể n.g.u ngốc đến mức nào.

“Tỷ tỷ của ta đâu?” Thương Hoàng lại hỏi.

Phục Oản đáp: “Tỷ tỷ ngươi trừ Quế Thất, cũng không mang theo nha hoàn nào. Muội ấy giờ chắc vẫn trong viện, chẳng lẽ bọn nha hoàn không nói cho ngươi?”

“Ta không phải nói cái này. Dựa vào cái gì tỷ ấy tiếp tục ở đại viện, còn ta lại chung phòng với đám hạ nhân? Bọn chúng đâu cùng đẳng cấp với ta? Như thế nào lại thay đổi như vậy?”

“Dựa vào cái gì tỷ ta có năm nha hoàn, ta chỉ có một? Hơn nữa tính cả Quế Thất là có tận sáu nha hoàn hầu hạ!” Thương Hoàng tức giận mà nói.

Phục Oản trong lòng thầm nghĩ: “Hừ, ta biết ngay, ngươi nào có để ý đến sống chết của mẹ ruột cùng tỷ tỷ.”

Miệng nàng nhếch lên nói: “Đệ đệ nếu trách ta thì oan uổng quá!”

“Trong phủ có năm hài tử, phụ thân quan tâm nhất là ngươi tam muội, ngay sau là trưởng tỷ, sau đó là Hồng Liệt, cuối cùng mới là ta.”

“Tỷ tỷ ngươi muốn ở đại viện, muốn năm sáu nha hoàn, chẳng lẽ ta có thể không cho sao? Ta có tư cách nói ‘không’ sao?”

Phục Oản nói đến “khổ sở”, chỉ thiếu dùng khăn che lại mặt, khóc lên.