Không Được Yêu Thầm Tớ

Chương 3

Edit:Phi Như

Lúc sau diễn tập, mọi người đều bận rộn, cư nhiên một đường an ổn không có việc gì.

Buổi tối là tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường, phá lệ náo nhiệt, sân khấu thiết lập tại sân thể dục trường học. Nghe nói vũ mỹ(*) chi liền mấy trăm vạn, thành tựu lớn danh giáo, cũng có không ít vòng văn nghệ bạn cùng trường.

(*)"vũ mỹ" có thể được hiểu là các tiết mục nghệ thuật biểu diễn, đặc biệt là múa và vũ đạo

Trường hợp tương đương to lớn.

Nàng tuy rằng không thích náo nhiệt,nhưng không chịu nổi Hách Tư Gia xúi giục, đi theo nhìn.

Chỉ là tan cuộc khi, không biết từ chỗ nào chạy tới một người con trai cao gầy, bộ dáng như ánh mặt trời lại tuấn lãng.Đem tờ giấy trong tay đưa cho nàng liền chạy.

Hách Tư Gia hai mắt sáng lên: "Em trai này thật đẹp, như thế nào một câu đều không nói, liền chạy."

Ổ Kiều trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, Hách Tư Gia mới cười câm miệng.

Xuất phát từ lễ phép, Ổ Kiều không trực tiếp xé xuống tờ giấy, mà là tính toán mang về ký túc xá lại xử lý.

Tới ký túc xá, Hách Tư Gia đi trước tắm rửa, Ổ Kiều ngồi ở trên ghế, lấy ra di động.

Ngày hôm nay trôi qua, nàng cơ hồ không có gì an tĩnh tự hỏi thời gian.(Chổ này theo mình hiểu là thời gian hôm nay trôi nhanh í)

Giờ phút này lấy di động ra, click mở WeChat.

Nàng kéo xuống dưới, mới một lần nữa tìm được cái WeChat buổi sáng thêm.

Trình Lệnh Thời tên WeChat đơn giản trực tiếp, chính là tên của hắn.

Ghi chú đều không cần.

Đi một vòng bạn bè, đều không phải ba ngày thấy một lần mà là một năm thấy một lần.(Chổ này mình không hiểu lắm bạn nào có xài Wechat chắc rõ)

Nhưng vòng bạn bè của hắn, trừ bỏ ngẫu nhiên chia sẻ tin tức sở kiến trúc Thời Hằng. Lại vô mặt khác,một cái về chính hắn đều không có.

Ổ Kiều buông di động, đôi tay xoa gương mặt.Ban ngày vẫn luôn vội không rảnh nhớ, lúc này nhàn rỗi, nàng càng nghĩ càng xấu hổ.

Nàng cư nhiên thật sự trực tiếp lấy ra mã QR quét.Ở trước mặt Trình Lệnh Thời, làm bộ không xấu hổ.

Hiện tại nhìn trên màn hình tên của hắn, xem một cái đều nhớ về lúc đó, không biết bản thân đang nghĩ gì.

Hai người thêm xong WeChat, không nói quá một câu.

Vừa lúc cửa toilet mở ra, Hách Tư Gia tắm rửa xong ra tới, nàng một bên cột tóc một bên hỏi: "Cái WeChat vừa rồi cậu chuẩn bị thêm sao?"

"Cái nào?"

Hách Tư Gia: "Chính là em trai nhỏ chân dài anh tuần lại như ánh mắt trời vừa rồi, cái này thật là đẹp mắt, tuyệt đối hệ thảo cấp bậc(*)."

(*) "hệ thảo cấp bậc": miêu tả sự đẹp đẽ, xuất sắc hay tính chất nổi bật của một cái gì đó

Ổ Kiều: "Không thêm."

"Tớ cho rằng cậu cầm di động, là chuẩn bị muốn thêm người ta đó."

Nghe Hách Tư Gia nhắc tới, Ổ Kiều lúc này mới nhớ tới tờ giấy còn chưa xử lý, nàng từ trong túi lấy ra, cũng không nhìn, trực tiếp xé, ném ở thùng rác bên cạnh.

Hách Tư Gia nhìn nàng động tác dứt khoát lưu loát, bội phục nói: "Kiều à, có đôi khi tớ là thật bội phục cậu, mặc cho tiểu thịt tươi tới tới lui lui, cậu tự đồ sộ bất động(*). Cậu cùng tớ nói xem, cậu rốt cuộc vì cái gì không nghĩ tìm bạn trai chứ."

(*)"Tự đồ sộ bất động": là một cách mô tả tính cách hoặc thái độ của một người, mô tả sự tự tin, mạnh mẽ, và không chuyển động hay lập trường vững vàng trước những thách thức hoặc tình huống khó khăn.

Ổ Kiều có vận đào hoa, từ khi lên đại học vẫn luôn liên tục không bị đứt đoạn.

Khoa kiến trúc xum xoe nam sinh ùn ùn không dứt không nói, ngoại khoa quanh co lòng vòng muốn phương thức liên hệ của nàng, cũng là nhiều đếm không xuể.

Chỉ có Ổ Kiều tường đồng vách sắt,một chút cũng không dao động.

Nàng nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy tớ còn trẻ, hẳn là nên chuyên chú học tập cùng làm việc."

Hách Tư Gia có chút không phục: "Chính là bởi vì tuổi trẻ, mới hẳn là yêu đương nhiều."

Ổ Kiều thần sắc đạm nhiên, tùy tay mở ra máy tính "Tớ yêu đương, thi đua ai giúp tớ làm?".

"Cậu đều đã là ngưu đại thần đỉnh nhất của khoa kiến trúc chúng ta rồi." Hách Tư Gia tùy tay xé mở một mảnh mặt nạ, đắp ở trên mặt, nói: "Tuổi trẻ không nỗ lực, lão đại đồ(*) bi thương, tớ hiện tại sơ lược lý lịch, mới biết được thường ngày nỗ lực có bao nhiêu quan trọng. Nhìn xem tập tác phẩm của cậu, nhìn lại tớ, quả thực là một đống phân."

(*) "lão đại đồ": dường như được sử dụng như một cụm từ mang tính tiêu cực để miêu tả một người (có thể là người trẻ tuổi) mà người nói cảm thấy không tốt về sự lười biếng hoặc thiếu nỗ lực của họ. "Lão đại đồ" trong trường hợp này có thể ám chỉ một người có tư duy lười biếng, hời hợt hoặc không chịu khó làm việc.

Sinh viên khoa kiến trúc tốt nghiệp tìm việc làm tập tác phẩm quan trọng nhất.

Ổ Kiều từ năm ba bắt đầu tham gia thi đua sinh viên kiến trúc, chính nàng lãnh đạo đoàn đội, cùng nhau xoát thi đua, mấy năm xuống dưới, lý lịch xinh đẹp loá mắt.

Huống hồ nàng hàng năm xếp hạng đều là đứng nhất khoa kiến trúc.

Ổ Kiều an ủi nàng: "Cậu hiện tại nghiêm túc làm tập tác phẩm cũng còn kịp."

"Cậu đừng an ủi tớ, tớ biết chính mình chính là một con cá mặn, hơn nữa xã hội cũng không chấp nhận nỗi loại người như tớ. Tớ thật sự bội phục cậu, mục tiêu kiên định, trong lòng không có vật ngoài, tuyệt không sẽ bị dễ dàng bị ngoại giới quấy rầy."

Ổ Kiều nghe Hách Tư Gia kêu rên, bất đắc dĩ cười.

Sau đó vào toilet, nàng tháo trang sức ra, tẩy trang một chút.

Nàng nhìn chằm chằm chính mình trong gương, lần đầu phát hiện,lòng nàng yên tĩnh.Cảnh tượng ban ngày, hiện lên trong đầu một hồi.

Còn có cả gương mặt vừa mang theo điểm xa lạ vừa quen thuộc.Mục tiêu kiên định, trong lòng không có vật ngoài.

Kỳ thật nàng không đạm nhiên như Hách Tư Gia nói.

Ổ Kiều đột nhiên ném xuống trang sức vừa tháo trong tay, rửa mặt sạch sẽ, trực tiếp từ toilet đi ra ngoài.

Hách Tư Gia mới vừa mở ra một bộ kịch, thấy nàng ra tới, kỳ quái nói: "Cậu nhanh như vậy tắm rửa xong rồi?"

Liền thấy Ổ Kiều đi đến vị trí bên cạnh mình, cầm lấy di động đang sạc.

Mở ra WeChat, tìm được chân dung Trình Lệnh Thời.

Bấm vào, ấn xóa bỏ.

Liền mạch lưu loát, không có nửa điểm suy xét.Mặc dù lưu trữ WeChat cũng sẽ không liên hệ.Thậm chí hắn cũng chưa nhận ra chính mình.

Tuy rằng không biết hắn đến tột cùng xuất phát từ tâm tư gì, thêm chính mình WeChat, nhưng ngày sau khó có cơ hội gặp mặt, coi như là lần này gặp lại chỉ là cái khúc nhạc đệm nhỏ thôi.

Xóa xong lúc sau, Ổ Kiều đáy lòng ngược lại nhẹ nhàng chút.

Mà ở thành phố này bên kia.

Cái này gặp lại khúc nhạc đệm nhỏ, vừa đến nhà.

Trình Lệnh Thời rót ly nước, lúc này mới lấy ra di động, click mở buổi sáng mới vừa thêm WeChat.

Hắn bưng lên ly nước, chậm rì rì uống.

Nhập vào tin nhắn: 【 buổi sáng là cùng em nói giỡn, kỳ thật anh đây liếc mắt một cái liền nhận ra Tảo Tảo. 】

Tảo Tảo là nhũ danh Ổ Kiều.

Nhìn chằm chằm chân dung Ổ Kiều lại nhìn hai mắt, Trình Lệnh Thời ấn gửi đi.

Giây tiếp theo, giao diện nhảy ra một cái tin tức.

"Bạn không còn là bạn tốt của họ, thỉnh gửi lời mời thêm bạn tốt."

Nguyên bản tư thái lười nhác của nam nhân dựa vào quầy bar nhà mình, một chút dáng người đứng thẳng, cặp mắt đen kia luôn là lười nhác ý cười, đột nhiên co rút lại.

Hắn nhìn kỹ tin tức trên màn hình, như là không xác định lại tựa chưa từ bỏ ý định, lại gửi một cái.

Chỉ có một ký hiệu.

【? 】

Sau đó giao diện lại lần nữa bắn ra nhắc nhở giống nhau.

A.

Xác thật.

Là hắn bị xóa.

Trình Lệnh Thời hầu kết lăn lộn, rốt cuộc, cười ra tiếng.

Tiểu nãi miêu lớn lên móng vuốt không chỉ có đối với người khác.Cũng cào hướng về phía hắn.

*

Ngày hôm sau buổi sáng, điển lễ phát tiến sĩ vinh dự, đúng hạn cử hành.

Ổ Kiều viên mãn hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí ở khoa chủ nhiệm dẫn tiến, còn bỏ thêm trong đó một WeChat vị lão sư nghiệp giới thập phần lợi hại, cũng không tính không có thu hoạch.

Nguyên bản nàng buổi tối chuẩn bị hồi cho thuê phòng, ngày mai còn muốn đi làm.

Lại bị Hách Tư Gia ngăn lại, nàng nói: "Ngày hôm qua kỷ niệm ngày thành lập trường, lớp trưởng nói thừa dịp mọi người đều ở trường học, tụ họp một lần, bằng không về sau càng ngày càng tụ họp không đồng đều nhiều người như vậy."

"Phía trước không phải tụ họp quá một lần." Ổ Kiều thu thập máy tính nói.

Hách Tư Gia: "Lần trước tụ hội đều là trước học kỳ, dù sao cậu đêm nay đừng đi, tớ đều đáp ứng bọn họ."

"Cậu đi không cũng giống nhau," Ổ Kiều ngữ khí đạm nhiên.

Hách Tư Gia nhướng mày: "Như thế nào có thể giống nhau, cậu nếu không đi, chúng tớ ban hơn phân nửa nam sinh đều được mất vọng."

"Đừng nói hươu nói vượn." Ổ Kiều thấy nàng lại nói không điểm dừng,bèn ngăn trước.

Hách Tư Gia: "Cậu đi đi, chúng ta đều là năm cuối, còn có thể lại tụ vài lần đâu."

Tư Gia nói đến đây, Ổ Kiều cuối cùng gật đầu: "Tính tớ một cái đi."

"Được rồi," Hách Tư Gia hướng về phía nàng ok, nhanh chóng ở trong diễn đàn lớp nói chuyện này.

Nghe tiếng di động động nàng chấn động tích tích không ngừng.

Hách Tư Gia kinh ngạc nói: "Bảo bối, tớ vừa nói cậu cũng đi, trong diễn đàn nhiều người như xác chết vùng dậy. Lớp trưởng nói đến thương tâm đã chết đi, hắn ở trong diễn đàn kêu nửa ngày không ai ứng."

Đối với thói quen tính nói hươu nói vượn của Tư Gia, Ổ Kiều lựa chọn làm lơ.

"Tớ đi thư viện một chuyến, buổi tối thời điểm đi ăn cơm kêu tớ."

Ổ Kiều xách theo máy tính, rời ký túc xá.

Hách Tư Gia nhìn bóng dáng nàng, chấn động lắc đầu.

Từ lúc nàng bắt đầu nhận thức Ổ Kiều, Ổ Kiều mỗi một phút mỗi một giây giống như đều vô cùng nỗ lực, học tập, kiếm tiền, thi đua, nàng vĩnh viễn đều bận rộn như vậy.

Một khắc đều chưa từng dừng lại nghỉ.Cũng chưa bao giờ oán giận.

Ổ Kiều đi thư viện, là vì tiếp tục trong sở công tác.

Gần nhất trong sở đang ở toàn lực ứng phó một cái hạng mục thi đua, hơn nữa vẫn là ở trong nước chú trọng mục tiêu thi đua thiết kế, bước đầu biết đến đối phương liền có Thanh Hoa viện, Hoa Công Viện còn có mấy nhà ngoại quốc văn phòng.

Từ lúc nàng thực tập tới nay, tham dự hạng mục lớn nhất.

Nàng vẫn luôn vội đến chạng vạng mới trở về.

Hách Tư Gia nhìn bộ dáng nàng để mặt mộc, nhịn không được nói: "Tớ nghe nói hôm nay Dịch Bách mang theo bạn gái, mỹ nhân, cậu xác định không hàng duy đả kích một chút."(Đây là câu nói hài hước để chỉ rằng Tư Gia thấy rằng Ổ Kiều đẹp tự nhiên đến mức không cần phải trang điểm hay làm đẹp thêm. Câu này có thể diễn đạt sự ngạc nhiên và ấn tượng của Hách Tư Gia đối với vẻ đẹp tự nhiên của Ổ Kiều.)

Dịch Bách là bạn cùng lớp các nàng, trong nhà rất có tiền là phú nhị đại, theo đuổi Ổ Kiều ba năm.Không thành công.

"Tật xấu." Ổ Kiều có chút nghiêm túc nói: "Đợi lát nữa cậu đừng nói hươu nói vượn."

Thấy nàng nghiêm túc, Hách Tư Gia chạy nhanh bảo đảm: "Cậu còn không hiểu biết tớ, chính là ở ký túc xá miệng pháo hai câu."

Hai người đi đến nhà ăn lớp trưởng chọn, cũng không phải ở quanh trường học, mà là ở một nơi dùng để kinh doanh rất phồn hoa.

Bởi vì gửi vị trí muộn, chỉ có trong đại sảnh hai bàn tròn.

Ổ Kiều cùng Hách Tư Gia là hai nữ sinh duy nhất trong ban, luôn luôn là đãi ngộ chúng tinh phủng nguyệt.(*)

(*) Chúng tinh phủng nguyệt: phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng

Vị trí sớm cho các nàng lưu hảo.

Trong chốc lát, Dịch Bách mang theo bạn gái tới rồi, cô nương cao gầy lại thời thượng, lớn lên cũng thực tinh xảo.Ai thấy đều sẽ kêu một tiếng mỹ nữ.

Ổ Kiều lại có chút kinh ngạc, bởi vì cô nương này ngày hôm qua vừa gặp, đội lễ nghi trường.

Ngày hôm qua có chút không thoải mái, Ổ Kiều dứt khoát giả vờ không nhận ra đối phương, khách khí chào hỏi.

Dịch Bách mang theo bạn gái ngồi xuống, chung quanh bạn học khó tránh khỏi khen tặng chúc mừng một phen, hâm mộ hắn có thể ở năm cuối thoát cô đơn.

Lúc ăn cơm, Ổ Kiều cảm giác có người đang nhìn mình.

Không phải nàng mẫn cảm, mà là nàng đối với ánh mắt người khác rất để ý, dần dà, dưỡng thành thói quen.

Không nghĩ tới nàng di động đặt lên bàn vang lên.

Hách Tư Gia: 【 Chị em, tớ nói cho cậu biết một chuyện, cậu đừng ngẩng đầu, biểu tình nhất định phải bảo trì bình tĩnh. 】

Hách Tư Gia: 【 Tớ dám xác định,bạn gái Dịch Bách khẳng định biết chuyện hắn từng theo đuổi cậu. 】

Hách Tư Gia: 【 nàng nhìn chằm chằm cậu xem trọng vài lần. 】

Hách Tư Gia: 【 tới! Giả! Không! Thiện! 】

Ổ Kiều xem xong, đem điện thoại buông xuống, thuận thế gắp mâm trước mặt một viên thuốc, đặt ở trong chén Hách Tư Gia.

Nàng thần sắc đạm nhiên: "Ăn đi."

Hách Tư Gia phát hiện cái này trong tình huống trọng đại, kích động thiếu chút nữa chụp cái bàn.

Ai ngờ đương sự quá mức bình tĩnh, cư nhiên còn cho nàng kẹp viên.

Nàng nhìn chằm chằm viên trước mặt, lâm vào suy nghĩ sâu xa, đây là có ý tứ gì?

Vì thế nàng chạy nhanh lại đã phát một cái: 【 Cậu ý tứ, có phải hay không nàng nếu dám hành động thiếu suy nghĩ, cậukhiến cho nàng ' hoàn '? 】(có ai biết 'hoàn' ở đây có nghĩa là gì không ạ???)

Thời điểm Ổ Kiều nhìn tin nhắn này, thiếu chút nữa nghẹn lại.

Này bằng hữu không thể muốn.

Cái gì nhị hóa.

Ổ Kiều: 【 tớ ý tứ là: Ăn của cậu, câm miệng đi. 】

......

Một bữa cơm, còn tính trò chuyện với nhau thật vui, đều là bạn học, tùy ý tâm sự.Trong ban không ít người đều đã công tác, cũng có chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.

Rất có loại tốt nghiệp đến,hương vị ai đi đường nấy.

Trên đường kiến viện đồng nghiệp gọi điện thoại, Ổ Kiều đứng dậy đi tiếp.

Nàng tiếp xong điện thoại, chuẩn bị đi toilet.

Ai ngờ mới vừa đi tới cửa, cư nhiên nghe được phương hướng bồn rửa tay công cộng, có thanh âm vang lên: "Nữ nhân trực giác thật chuẩn, khó trách tớ ngày hôm qua vừa nhìn thấy Ổ Kiều, liền cảm thấy trong lòng không thoải mái. Nguyên lai người Dịch Bách lúc trước theo đuôit, thật là cô ta."

Bồn rửa tay ở nhà ăn này là nam nữ đối diện, rất rộng lớn.

Bởi vì Ổ Kiều đứng ở bên này, đối phương hoàn toàn không phát hiện.

Điện thoại bên kia không biết nói gì đó, đối phương ngữ khí càng thêm bực bội: "Cái gì kêu tớ đừng lo lắng, nàng khẳng định không thích Dịch Bách, bằng không sớm ở bên nhau. Cậunói như vậy, hình như là tớ nhạt lại đồ dư của cô ta. Dịch Bách nhà ta kém sao? Là cô ta không có mắt, cũng chỉ là nhờ vào tiền cho vay mới đi học, còn chướng mắt Dịch Bách, quả thực là mệnh so giấy mỏng, tâm cao ngất."

"Lớn lên đẹp có ích lợi gì, thật cho rằng cô ta có thể kiếm cơm bằng mặt sao."

Ổ Kiều cảm thấy nàng hai ngày này, cũng không biết dính phải cái vận gì.Bị động nghe thị phi.Còn đều là về chính mình.

Chẳng lẽ gom đủ bảy lần nghe góc tường, có thể triệu hoán thần long?Ý niệm mới vừa chợt lóe qua, nàng khϊếp sợ nhìn, từ toilet nam đi ra thân ảnh quen thuộc.

Tuy rằng không có thần long.

Nhưng gặp hắn so với...... Gặp quỷ.

Trình Lệnh Thời kinh ngạc, so với Ổ Kiều không ít.

Hắn chỉ là đứng trước toilet, không nghĩ tới nghe xong một lỗ tai thị phi.

Vốn tưởng rằng chỉ là cùng tên, kết quả hắn vừa ra tới thấy Ổ Kiều, liền hoàn toàn minh bạch.

Ổ Kiều cũng không nghĩ tới người khác nói xấu mình, đều bị Trình Lệnh Thời nghe được.

Trình Lệnh Thời thoáng nghiêng đầu, nhìn thoáng qua bồn rửa tay.

Lại lần nữa quay đầu.

Cùng nàng đối mắt.

Hắn quay đầu lại, làm trong không khí càng thêm xấu hổ.

Bởi vì động tác này làm Ổ Kiều xác định, hắn nghe ra đối phương là đang mắng nàng.

Trình Lệnh Thời không nói chuyện, an tĩnh nhìn nàng, chỉ là loại này trầm mặc ngược lại càng khiến không khí đình trệ.

Hắn mặt mày xem đến cực hảo, đuôi mắt hẹp dài tổng hội mang theo lười nhác ý cười, giờ khắc này không biết có phải hay không hắn uống lên chút rượu, đuôi lông mày hơi cong, mang theo điểm tuỳ tiện.

Ổ Kiều không biết hắn đối với diện mạo mình không ấn tượng, có thể hay không thấy Ổ Kiều, tên này còn có chút ấn tượng.

Cuối cùng, hắn chầm chậm mở miệng: "Ngẫu nhiên gặp được?"

Ổ Kiều: "?"

Không phải, lúc này, hắn sẽ không tưởng rằng mình theo dõi hắn đến nhà ăn đi?

"Vẫn là nói...... Trùng hợp." Trình Lệnh Thời hơi kéo làn điệu.

"......"

Hắn đem lời nàng tưởng tượng đều nói xong, nàng còn có cái gì mà tưởng với chả tượng.

Bất tri bất giác, Ổ Kiều xấu hổ đáy lòng tan đi.

Rốt cuộc lại xấu hổ bất quá, coi như bị cuồng theo dõi đi.

Không biết có phải hay không Trình Lệnh Thời mấy năm nay danh khí quá lớn, người sùng bái quá nhiều.

Thế cho nên cho hắn tạo thành một loại ảo giác, gặp được mỗi người đều là vì cố ý tiếp cận hắn.

"Bạn học của tớ nói, nhà ăn này có chỉ khổng tước(*)," nàng thản nhiên nhìn hắn, ngữ khí thành khẩn "Không nghĩ tới, cư nhiên thật sự."

(*) Chỉ khổng tước: mình search thì nó ra món ăn đặc sản gì đó nhưng mình nghĩ chắc Ổ Kiều đang chỉ Trình Lệnh Thời

Trình Lệnh Thời: "......"

Nói xong, nàng không xem biểu tình Trình Lệnh Thời, xoay người đi.

Trở lại bàn ăn không bao lâu, bạn gái Dịch Bách Trần Ninh Ninh đã trở lại, vừa lúc đuổi kịp lớp trưởng kêu người phục vụ tính tiền.

Đại gia làm lớp trưởng trước trả tiền, đợi lát nữa chuyển khoản hắn.

Ai ngờ Trần Ninh Ninh đẩy cánh tay Dịch Bách: "Em nói anh cũng thật là, trực tiếp trả tiền là được rồi. Không nói cái khác, nơi này rất quý, một số bạn học gia cảnh không tốt lắm, tới một chuyến cũng không dễ dàng."

Khi nói chuyện, nàng cố tình nhìn Ổ Kiều thoáng qua.

Cái hành động này không qua nổi mắt Hách Tư Gia.

Ngàn năm trà xanh, trang cái gì thuần tịnh thủy.(*)

(*) trang cái gì thuần tịnh thủy: thuần khiết và trong trắng như nước

Không chờ nàng mở miệng dỗi trở về, bên cạnh lại đây một vị dáng người trông như quản lý, khách khí nhìn Ổ Kiều, liền nói: "Thưa tiểu thư, chúc mừng ngài là khách hàng may mắn trong tiệm, không chỉ đạt được một lần miễn đơn, còn có người thân được giảm 50% ưu đãi."

Mọi người kinh hô, không nghĩ tới còn có chuyện tốt như vậy.

Trần Ninh Ninh không vui nói: "Các người chọn khách hàng may mắn như thế naog? Dựa vào cái gì."

Dịch Bách chịu đựng đến bây giờ, rốt cuộc không vui nói: "Em làm gì?"

Không chỉ có hắn, bạn học khác cũng nhận thấy được Trần Ninh Ninh đối với Ổ Kiều có địch ý.

Quản lý chưa lập tức trả lời, bởi vì hắn trực tiếp cầm lấy bộ đàm, đem Trần Ninh Ninh nghi vấn truyền đạt cấp đối diện.

Thẳng đến khi truyền thanh âm một đạo lười nhác mà lại bình tĩnh vang lên.

"Bằng, mặt,chọn."

Trần Ninh Ninh đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía Ổ Kiều, mấy chữ này khiến cho mặt nàng ta hiện rõ vẻ hoảng hốt,ý cười trên mặt dần dần cứng đờ, sắc mặt càng là không thể ức chế bắt đầu trắng bệch.

Ngược lại là Ổ Kiều thấy nàng nhìn chằm chằm vào chính mình, đột nhiên chớp chớp mắt.

biểu tình phá lệ vô tội.

Phảng phất đang nói ' à, thì ra tớ thật sự có thể kiếm cơm bằng mặt đó. '

*

Mà giờ phút này ghế lô lý chính của nhà ăn ngồi bên cạnh Trình Lệnh Thời,Dung Hằng nghe hắn nói ra bốn chữ này.

Nhất thời, trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới hoàn hồn.

Này mẹ nó!

Cũng thật lãng phí rồi!!!