Mang Theo Vài Mẫu Đất, Xuyên Qua Nạn Đói Chiến Loạn

Chương 23: Mang lương thực ra bên ngoài

Diệp Vũ Đồng ngủ rất say, khi tỉnh dậy thì mặt trời đã lặn.

Phòng bên rất yên tĩnh, đại ca và nhị ca có lẽ vẫn chưa về.

Trước tiên nàng vào không gian nhìn một chút, Lý Văn Tú từ sườn đồi đang đi xuống trên tay còn cầm một giỏ trứng và một giỏ táo.

Nhìn thấy nàng, Lý Văn Tú mỉm cười nói: “Đồng Đồng, con tỉnh rồi à? Hai huynh con đã về chưa?”

“Ca ca vẫn chưa về. Nương, chúng ta ra ngoài trước, ăn tối xong hãy vào”.

“Được rồi, chờ nương để trứng và trái cây dưới tầng hầm rồi ra ngoài”.

Diệp Vũ Đồng không theo nương xuống tầng hầm, nàng đi vào bếp lấy mấy cái bánh bao và trứng luộc, đem ra ngoài ăn tối.

Khi Lý Văn Tú từ tầng hầm bước ra, nàng đưa nương ra ngoài trước, sợ lúc hai huynh về không nhìn thấy người sẽ lo lắng.

Nàng lại quay trở lại không gian, đi ra đồng và đào một củ cải lớn, dùng để xào ăn bữa tối.

Khi nàng xào rau xong và bước ra khỏi không gian thì trời đã gần tối.

Nhìn thấy nương đang nấu cháo, cũng không thấy hai ca ca đâu nàng hỏi: “Nương, đại ca và nhị ca vẫn chưa về sao?”

Lý Văn Tú cười nói: “Chúng nó về rồi, ở đây có hơi nóng, nương bảo bọn họ ra ngoài cho mát”.

Diệp Vũ Đồng bước ra sân thì thấy Diệp Minh Hiên và Diệp Minh Triết đang đỡ tiểu tướng công từ nhà xí đi ra.

Nàng nhìn tiểu tướng công một lúc, lập tức quay đi, nghĩ đến việc buổi chiều hỏi hắn có đi nhà xí không, nàng không nhịn được cười, nghĩ đến tiểu tướng công lại đỏ mặt.

Nàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Ca ca, hai huynh về rồi à? Hôm nay hai huynh đào được bao nhiêu rau dại?”

Diệp Minh Triết vui vẻ nói: “Đào được hơn nửa giỏ. Hôm nay đại ca và nhị ca may mắn tìm một khoảng đất lớn. Mặc dù hơi già nhưng vẫn ngon hơn rễ cỏ”.

“Oa, đại ca và nhị ca, hai huynh thật sự may mắn. Hôm nay, muội và nương cũng tìm được đồ tốt, nương ta đang nấu, đợi lát nữa chúng ta có thể ăn!”

Nàng cố ý nói cho tiểu tướng công nghe, nếu không nàng sẽ không biết giải thích thế nào khi mang ra đĩa bắp cải xào.

Than ôi, trong nhà có người ngoài sống thật không dễ dàng, chỉ ăn bắp cải xào thôi, cần phải tìm đủ mọi lý do.

Hai huynh đệ đỡ muội phu vào nhà, liền đi ra nói chuyện với muội muội, Diệp Vũ Đồng ngửi thấy mùi mồ hôi của trên người họ, nhìn mặt, tay của họ cũng đen xì.

Nàng im lặng trở vào nhà, đi tới khe không gian lấy một chậu nước rồi nói: “Đại ca, nhị ca qua đây rửa đi”.

Hai người nhìn chậu nước trong veo, Diệp Minh Triết ngạc nhiên nói: “Muội muội muốn chúng ta rửa cái gì?”

Nàng thúc giục: “Rửa tay rửa mặt đi, nương nấu cháo xong rồi, chúng ta liền ăn cơm”.

Sợ hai người không muốn sử dụng chậu nước, nàng ghé sát vào tai họ nhỏ giọng nói: “Ở Tiên giới có rất nhiều nước, các huynh có thể dùng, không sao cả”.

Nói xong, nàng nắm lấy tay họ bỏ vào chậu, hai huynh đệ nhìn nhau bắt đầu rửa.

Diệp Minh Hiên rửa hai lần, vào nhà lấy một chiếc khăn không ra màu, nhúng vào nước rồi nói: “Huynh đi lau tay cho muội phu”.

Diệp Vũ Đồng nghĩ bọn họ từ nhà xí đi ra, cần phải rửa tay, nếu không sau này sẽ ăn cơm như thế nào?

Đến lúc hai huynh đệ rửa tay, rửa mặt xong thì nước trong chậu đã đen đến mức không thể nhìn, hai người lại không nỡ đổ ra ngoài.

Nhìn thấy họ không để ý, Diệp Vũ Đồng cầm chậu nước bẩn đổ ra sân, đặt chậu nhựa vào khoảng trống rồi mỉm cười bước vào nhà.

Hai huynh đệ bất lực liếc nhìn muội muội rồi đi theo vào trong.

Cháo của Lý Văn Tú đã nấu chín, có chút rau dại, cũng không có bao nhiêu gạo.

Dù biết nhi nữ của bà làm việc cho thần tiên, có thể dùng đồ vật bên trong.

Nhưng bà luôn cảm thấy bất an, sợ một ngày nào đó mình làm việc không tốt sẽ bị thần tiên lấy đi.

Chúng ta vẫn phải dự trữ một ít lương thực, hôm nay không biết trời sẽ mưa lúc nào, nhà họ có năm người, số lương thức này cũng không sử dụng bao lâu.

Chiều nay bà đã ăn bánh bao và trứng ở không gian, nàng cũng chưa đói lắm nên buổi tối nàng không ăn nữa nhường cho bọn trẻ ăn thêm.

Diệp Vũ Đồng thấy nương đã dọn cháo xong liền lấy bánh bao, trứng và một nồi bắp cải xào từ trong không gian ra.

Diệp Minh Hiên đang đốt một que thông thắp đèn, căn nhà tranh chợt sáng lên, mấy người đều thấy được thứ mà muội muội bưng ra, hai huynh đệ đều há hốc miệng kinh ngạc.

Cái thứ mềm mại trắng nõn đó là bánh bao à, sao lại trắng thế này?

Còn quả trứng đó, đó có phải là quả trứng không? Tại sao nó lại to đến thế? Họ chưa bao giờ nhìn thấy quả trứng nào to đến thế.

Diệp Vũ Đồng đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho họ không được nói.

Nhét cho mỗi người một chiếc bánh bao lớn vào tay, rồi nàng lại bắt đầu bóc trứng, trước tiên là bóc một trứng cho nương, sau đó cho hai ca ca, cuối cùng là bóc một trứng vào miệng.

Nhìn thấy ba người đang nhìn mình với trứng và bánh bao, nàng cười toe toét ra hiệu cho mọi người nhanh chóng ăn.

Diệp Minh Hiên nhỏ giọng nói: “Muội phu còn chưa ăn cơm”.

Diệp Vũ Đồng dừng lại, nghĩ đến một ít vàng mà tiểu tướng công đưa lúc chiều, nàng cảm thấy việc mình đang làm có chút trái đạo đức, nhìn lại đồ ăn mới lấy ra thì nàng làm sao giải thích?

Nàng ngẫm nghĩ, bóc hai quả trứng, bốp vỡ cho vào cháo, sau đó bẻ bánh bao hấp cho vào cháo, cuối cùng cho thêm ít rau.

Nàng thì thầm với hai huynh: “Đừng thắp đèn, cứ để hắn ăn như thế này. Nếu hắn hỏi đang ăn gì, thì cứ nói với hắn là đồ ăn hôm nay chúng ta mua ở trấn”.

Diệp Minh Hiên và Diệp Minh Triết thận trọng gật đầu, hai huynh đệ bưng bát cháo lớn sang phòng bên cạnh.

Lý Vân Trạch không hỏi gì, bưng bát cháo lên nói với hai người:

“Đại ca, nhị ca, hai huynh đã mệt mỏi một ngày rồi, nhanh đi ăn, bây giờ ta có thể tự mình ăn được, sau khi ta ăn xong phiền huynh sẽ đến dọn bát”.

Hai người thấy hắn có thể tự ngồi dậy, ăn uống chắc cũng không có vấn đề gì nên gật đầu nói: “Được rồi, đệ cứ ăn từ từ. Cần gì thì cứ gọi, chúng ta sẽ đến ngay”.

Lý Vân Trạch nhìn bọn họ đi ra ngoài, sau đó chậm rãi bưng bát cháo lên ăn một miếng, hương vị rất ngon, có vị trứng, mùi thơm của lúa mì, chắc hẳn còn có bắp cải cùng gạo lứt.

Thực ra chiều nay hắn không ngủ, cứ nằm đây suy nghĩ đủ thứ, hắn biết nhạc mẫu và tức phụ đều ở phòng bên cạnh, hôm nay hai người cũng không ra ngoài.

Nhưng điều kỳ lạ là hai người chỉ có hơi thở của tức phụ, buổi tối trong phòng chỉ có nhạc mẫu, còn tức phụ thì biến mất một lúc.

Hắn mặc dù bị thương nhưng tuyệt đối không thể nhầm lẫn, nhạc mẫu và tức phụ nhất định không rời khỏi phòng, có phải có thứ gì đó cản trở hơi thở của họ không?

Lý Vân Trạch khó hiểu, cuối cùng mỉm cười lắc đầu, thầm nghĩ, một nhà họ đối với hắn tốt như vậy, sao phải nghĩ nhiều?

Đời người ai mà không có bí mật, thân phận của hắn không phải cũng không thành thật với người khác sao? Nếu đã như thế thì cũng không thể yêu cầu người khác.

Hắn bưng bát cháo đặc lên, ăn từng ngụm lớn.