Mang Theo Vài Mẫu Đất, Xuyên Qua Nạn Đói Chiến Loạn

Chương 20: Trứng chim

Lý Văn Tú ngạc nhiên hỏi: “Minh Hiên, trứng chim từ đâu ra thế?”

Trước đây trên núi thường nhặt được trứng chim rừng, nhưng kể từ năm ngoái bắt đầu hạn hán, thì ít thấy trứng chim rừng.

“Vĩnh Xương thúc nhặt được trên núi. Thím Vĩnh Xương cho con hai trứng, bảo con mang về để bồi bổ sức khỏe cho muội muội”.

Hắn đưa hai quả trứng cho nương và nói: “Nương cất đi, buổi tối nấu cho muội muội”.

Lý Văn Tú nhận lấy cẩn thận, thở dài: “Vĩnh Xương húc và thím Vĩnh Xương của con điều là người tốt.

Trong gian đoạn này, họ hàng còn chống lại nhau chỉ vì một ít đồ ăn, mà bọn họ lại lấy hai quả trứng chim đưa cho chúng ta, đây là nhớ tới tình nghĩa với phụ thân con”.

Diệp Vũ Đồng gật đầu đồng tình, lúc nàng chạy nạn, nếu không phải Vĩnh Xương thúc và thím Vĩnh Xương luôn bảo vệ nàng thì lão vu bà đã bán nàng trên đường đi.

Nàng chợt nhớ tới những gì trong sách viết, chữa bệnh cho nguyên chủ đã tốn rất nhiều bạc, hôm nay một nhà bọn họ không mua đồ ăn.

Vài ngày sau, giá lương thực tăng rất cao, khi nguyên chủ tỉnh dậy, Lý Văn Tú đã lấy hết số bạc còn lại mua lương thực nhưng với số bạc đó chỉ mua được chục cân lương thực.

Nếu kiếp trước một nhà bọn họ mua được nhiều lương thực như hôm nay, thì Lý Văn Tú cũng sẽ không chết đói, nếu có bà che chở, thì Diệp Minh Hiên sẽ không bị đánh chết phải không?

“Nương, đại ca, muội muội vào nhà uống chút nước đi”.

Diệp Minh Triết bưng ra nồi nước đầy, đây là nước sôi lúc sáng đun, hắn đợi mọi người về mới uống.

Diệp Minh Hiên rót hai bát, để nương và muội muội uống trước, uống xong hai huynh đệ bọn họ mỗi người cầm một bát bắt đầu uống.

Ở nhà nghỉ ngơi một lát, hai huynh đệ bắt đầu chuyển bếp sang phòng nương và muội muội.

Lý Văn Tú đem gùi lên, cầm con dao rựa mới mua chuẩn bị lên núi đào rau dại làm thức ăn.

Diệp Minh Hiên ngăn nương lại, nói: “Nương, hôm nay nương ở nhà đi. Lát nữa con và nhị đệ lên núi đào rau rừng”.

Hắn vừa gặp Diệp Đại Khánh và Diệp Minh Tường ở cổng thôn, trên tay còn đang cầm một bao quần áo, không biết có phải từ thư viện chạy về hay không?

Nếu lão vu bà phát điên đến nhà gây chuyện, muội muội và muội phu ở nhà nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi”.

Lý Văn Tú im lặng một lúc rồi gật đầu nói: “Được rồi, hai con đừng lên núi nữa, chỉ đào mấy loại rau dại ở gần đây thôi. Trước khi mặt trời lặn thì phải quay lại”.

“Con hiểu rồi nương, chúng ta đi thôi”.

Lý Văn Tú đổ đầy nước vào ống tre vừa mua rồi đưa cho hai huynh đệ: “Đi đi! Chú ý an toàn”.

Diệp Vũ Đồng tiễn hai ca ca ra cửa, thấy bên ngoài không có người, liền lấy ra hai quả dưa chuột: “Ca, huynh mau ăn nhanh đi, đừng để người khác phát hiện”.

Cả hai nhanh chóng lấy quả dưa chuột nhét vào tay áo, sau đó nhìn xung quanh không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Vũ Đồng mỉm cười liếc nhìn hành động của hai người, “Đại ca, nhị ca, các huynh về sớm, buổi tối muội sẽ làm món ngon cho hai huynh”.

“Huynh biết rồi, muội muội bên ngoài trời đang nắng, muội vào trong nghỉ ngơi đi”.

Diệp Vũ Đồng mỉm cười vẫy tay chào bọn họ, hai huynh đệ nhìn muội muội vào nhà rồi đi lên núi.

Lý Văn Tú dùng vài mảnh đá vỡ làm một chiếc bếp đơn giản.

Bà mỉm cười hỏi: “Đồng Đồng, con mệt không? Nằm ngủ một giấc đi. Tối nay nương luộc trứng cho con”.

Diệp Vũ Đồng có chút mệt mỏi, nhưng nhớ tới món mì làm lúc sáng ở trong không gian, chuẩn bị đi vào hấp bánh bao.

Nàng thì thầm: “Nương, con sẽ đến gặp thần tiên trước”.

Lý Văn Tú gật đầu, nhớ tới bên cạnh có người, liền cao giọng nói: “Nương biết rồi, vậy con đi ngủ đi, nương không quấy rầy con”.

Diệp Vũ Đồng nghĩ nương khá cẩn thận nên mỉm cười bước vào không gian.

Khoảng sân nhỏ này trong không gian có thể coi như một tứ hợp viện, bên trái và bên phải có ba phòng chính và hai phòng phụ.

Ở giữa phòng chính là phòng khách, trong đó có một bộ ghế sofa, bàn cà phê, tủ đựng TV và các đồ đạc khác nhau, phía Đông là phòng ngủ và phòng làm việc lớn, phía Tây có hai phòng ngủ.

Ngoài ra còn có hai phòng bên trái và phải trong sân, hai phòng bên phía Đông, một phòng để đựng đồ lặt vặt, một phòng là nhà bếp, hai phòng phía Tây là nhà vệ sinh và phòng tắm.

Khi nàng mới đến căn phòng này, bên trong chẳng có gì cả, nên nàng phải mua từng món đồ đạc đặt vào bên trong.

Nàng còn mua sơn để sơn bức tường lớn màu trắng, tuy không có chuyên môn nhưng miễn cưỡng chấp nhận được.

Ngay cả sàn gỗ trong phòng ngủ cũng được nàng trải thẳng, trông sạch sẽ và ấm áp.

Diệp Vũ Đồng thích tự mình nấu nướng nên nội thất nhà bếp được trang bị đầy đủ, bao gồm nồi điện, chảo, nồi áp suất, chảo rán, nồi hấp, lò nướng, lò vi sóng, nồi chiên không dầu, các loại đĩa, bát…. kệ bếp và tủ bếp.

Trong bếp đã có sẵn bếp đất rồi, nàng không lãng phí, mua một cái nồi sắt lớn đặt lên, muốn ăn cơm củi thì nấu trên đó.

Nàng khẽ thở dài, nếu không phải xuyên không thì bây giờ nàng đang tận hưởng cuộc sống ở nông thôn, những ngày đó sẽ thoải mái biết bao.

Diệp Vũ Đồng lấy một cái bánh bao và một hộp sữa, nằm trên sô pha vừa ăn vừa đứng dậy đi vào bếp.

Bột đã nở tràn ra khỏi chậu, nàng nhanh chóng đổ bột lên thớt rồi bắt đầu nhào bột.

Nhưng xoa xoa mấy cái, nàng bắt đầu đổ mồ hôi, lần trước thân thể này mất quá nhiều máu, sáng nay đi bộ lâu như vậy, thân thể có chút chịu không nổi.

Nàng tùy tiện nhào vài cái, cho bánh vào nồi hấp rồi nhờ Lý Văn Tú vào làm sau, mấy ngày nay nàng cần nghỉ ngơi thật tốt, chăm sóc bản thân thật tốt và chăm sóc thân thể thật tốt, có thể chạy nhanh trên đường chạy nạn.

Nàng cho bánh bao vào nồi hấp chín, rửa sạch vài quả trứng rồi cho vào nồi hấp rồi ra đồng xem rau quả và lương thực đều phải thu.

Có một số loại rau đã hơi già, nếu không thu hoạch nữa thì không thể ăn được mà chỉ có thể dùng làm hạt giống.

Nàng thực sự không còn sức lực để làm việc đó nên định đưa nương vào trong nhờ bà thu thập và đặt dưới tầng hầm, để không làm chậm quá trình sinh trưởng của cây trồng trên đồng.

Từ nay về sau nhà bọn họ sẽ đủ ăn, đất trống không thể bỏ hoang, phải trồng lương thực.

Tìm cơ hội để Diệp Minh Hiên và Diệp Minh Triết vào làm việc, nàng sẽ không nuôi uổng phí hai người họ, không giúp làm việc, chỉ ăn của nàng, sẽ không có cửa đâu.

Khi nàng hấp xong bánh bao mới ra ngoài, Lý Văn Tú không có trong phòng, nồi niêu đã cất đi, phòng đã được quét dọn sạch sẽ.

Nàng mở cửa, thấy ngoài sân không có ai, liền mở cổng rào đi ra đường, thấy Lý Văn Tú đang đào rau dại cách đó không xa, liền gọi: “Nương”.

Nghe thấy tiếng nhi nữ, Lý Văn Tú vội vàng xách giỏ đi tới: “Đồng Đồng, tỉnh rồi à?”

Diệp Vũ Đồng gật đầu, thấp giọng nói: “Nương đừng đào rau dại. Lương thực, rau củ của thần tiên đã chín trên sườn đồi, còn có trứng phải nhặt”.

Bây giờ con cử động liền choáng váng, thực sự không còn sức lực để làm, nương hãy vào trong giúp con thu hoạch”.