Ở hậu viện biệt uyển, trong hơi nước mờ mịt, Lý Yển đang nhắm mắt dựa vào bức thạch bích của suối nước nóng.
Liễu Lâm Khê nhìn thấy hắn từ phía xa, đi đến quỳ xuống, nhất thời không biết nên nói gì.
“Vào đi, ngươi quỳ gối ở phía sau trẫm, phía sau lưng trẫm lạnh cả người.” Lý Yển nói.
Liễu Lâm Khê nghe vậy khẽ giật mình, cậu thật sự không từ chối, cởϊ áσ ngoại bào rồi đi vào ngồi ở phía đối diện Lý Yển.
Có lẽ không có nhiều người trên thế giới này có thể tắm cùng một suối nước nóng với hoàng đế, Liễu Lâm Khê không biết mình có nên cảnh thấy vinh hạnh vì chuyện này hay không. Nhưng tưởng tượng nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thậm chí cậu sẽ sinh con cho Lý Yển, tắm cùng nhau cũng không có gì kỳ lạ.
Ánh trời chiều chiếu xuống mặt nước tạo thành một vòng gợn sóng. Hai người khỏa thân ngồi đối diện nhau trong suối, ánh mắt Lý Yển rơi vào người Liễu Lâm Khê, cười nhạt hỏi: "Liễu tướng quân, ngươi còn nhớ mình đã mang thai đứa con trong bụng như thế nào không?"
Liễu Lâm Khê:...
Lúc trước không phải Lý Yển vẫn luôn rụt rè sao? Tại sao hôm nay lại hỏi mấy câu hỏi rõ ràng như vậy?
“Hôm nay ta và ngài khỏa thân trước mặt nhau, Liễu tướng quân không ngại thể hiện lại lần nữa chứ, trẫm không còn nhớ gì cả.” Lý Yển nói.
Liễu Lâm Khê thầm nghĩ không ổn, nhưng vẫn thành thật đi đến bên cạnh người Lý Yển. Ánh mắt Lý Yển vẫn luôn nhìn vào người cậu, nhưng không có bất kỳ động tác nào, hiển nhân là đang chờ cậu hành động. Liễu Lâm Khê thầm nghĩ, không phải chỉ là chuyện nam nhân cùng nam nhân thôi sao, không có gì là không thể làm được.
Cậu nghiến răng, thò tay định nắm lấy một chỗ của Lý Yển, nhưng Lý Yển lại thò tay nắm lấy cổ tay cậu. Ánh mắt Lý Yển nhìn xuống, nhìn thẳng vào người Liễu Lâm Khê, thấy trên người cậu có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, không khỏi nhíu mày hỏi: “Lúc ngươi bị thương lần đầu tiên là bao nhiêu tuổi.”
“Năm mười bốn tuổi, trận chiến đầu tiên ở Tây Bắc.” Liễu Lâm Khê nói: “Lúc ấy ta còn rất sợ, run rẩy không dám xông lên, sau đó bị người ta bắn một mũi tên đâm vào bả vai, ta đau đến mức đột nhiên không sợ hãi nữa, sau đó ta không thấy sợ nữa.” Liễu Lâm Khê nhớ ở trong trí nhớ của nguyên chủ, trận chiến đó nguyên chủ bị dọa đến mức tiểu ra quần, đương nhiên cậu sẽ không nói cho Lý Yển biết chi tiết này.
“Có lẽ là chỗ này.” Liễu Lâm Khê nói xong thì chỉ vào một miệng vết thương ở vai trái, vết sẹo kia đã rất mờ, ở trong hơi nước mờ mịt gần như không thể nhìn rõ.
Lý Yển nhìn vào vết thương của cậu một lúc, mở miệng nói: “Cho nên ngươi không muốn quay lại Tây Bắc là bởi vì không muốn chém gϊếŧ sao?”
“Ta…” Liễu Lâm Khê khẽ giật mình, tâm trạng lập tức lạnh đi một nửa.
Làm sao Lý Yển biết ban đầu cậu nói dối chuyện mang thai là vì không muốn quay lại Tây Bắc?
Không phải trong mắt mọi người không phải là vì cậu mang thai nên mới không thể quay lại chiến trường sao?
“Hôm đó sau khi báo cáo công việc sau, ngươi từ chối trẫm, trẫm cũng không suy nghĩ gì nữa.” Lý Yển nghiêm túc nhìn Liễu Lâm Khê nói: “Nhưng tại sao ngươi lại thay đổi chủ ý muốn ở lại kinh thành, trẫm cũng không biết. Đến lúc ngươi tiến cung, ta tưởng rằng ngươi sẽ chủ động thẳng thắn, không ngờ ngươi lại giả ngốc đến tận bây giờ, ngược lại ngươi vẫn rất bình tĩnh.”
Liễu Lâm Khê nhìn bóng Lý Yển dưới nước, trong lúc nhất thời, cậu đột nhiên nhớ đến tình cảnh gặp mặt của nguyên chủ với Lý Yển khi đến báo cáo công việc ngày hôm đó…
Ngày hôm đó đúng lúc Lý Yển thu sổ con, vạch tội quân sĩ của Thoan Hà Doanh không tôn trọng hoàng thượng, tổng cộng có mười tám tội danh được đưa ra vì lý do bào chữa lỏng lẻo và những thiếu sót khác. Mười tám tội danh này đương nhiên là chỉ để góp cho đủ tội danh, có truy cứu cũng không có tổn hại gì, nhưng chỉ có tội không tôn trọng bệ hạ này là phạm vào điều cấm kỵ của Lý Yển.