Lý Yển nghe vậy thì liếc nhìn Liễu Lâm Khê, Liễu Lâm Khê vội hỏi: “Ta không dám cam đoan có làm ngươi bị thương hay không.”
“Nếu như ngươi làm người bị thương, trẫm sẽ tha tội cho ngươi." Lý Yển nói.
Lúc này, trong lòng Liễu Lâm Khê trăm mớ cảm xúc ngổn ngang, nhưng cậu thật sự không có thời gian để hiểu ý trong lời nói của Lý Yển.
Vương Nhị Hỉ cầm cung lên.
Liễu Lâm Khê giơ hai tay lên trên đầu, trong ánh mắt có vài phần kiên quyết, thật ra đến lúc này cậu lại không sợ hãi như vậy. Có thể sống sót qua những ngày này đã là quá thuận lợi rồi, nếu hôm nay nhất định không thoát được kiếp nạn này thì đó cũng là vận mệnh.
“Vυ't!”
Mũi tên thứ nhất xé không bắn ra, nhưng nó không bắn về phía mục tiêu mà là về phía bia bắn là Liễu Lâm Khê. Ánh mắt Liễu Lâm Khê cứng lại, nhìn mũi tên rời dây cung bắn ra kia, trong đầu cậu hiện lên rất nhiều hình ảnh…
Những ánh đao và kiếm kích ở chiến trường Tây Bắc lóe lên, những cánh tay và phần còn lại của tay chân bị cụt bay tứ tung, máu tươi văng khắp nơi… Trong nháy mắt, rất nhiều ký ức của nguyên chủ như hàng vạn mũi tên lao về phía Liễu Lâm Khê. Chỉ trong tích tắc, bên tai Liễu Lâm Khê dường như có tiếng của thiên quân vạn mã, trong hơi thở cũng nồng nặc mùi máu tươi khiến cậu khó chịu…
Mọi người ở đây đều kinh hãi, nhưng lại nhìn thấy đầu mũi tên kia đi ngang qua thái dương của Liễu Lâm Khê, nếu chệch nửa điểm nó đã bắn trúng Liễu Lâm Khê. Còn Liễu Lâm Khê thì lù lù bất động, ngay cả ánh mắt cũng không nháy một cái.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, họ không ngừng khen ngợi biểu hiện gặp nguy không loạn của Liễu Lâm Khê. Chỉ có Liễu Lâm Khê tự mình biết, khoảnh khắc vừa rồi, cậu vốn chẳng quan tâm đến mũi tên kia, bởi vì cậu cần thu thập quá nhiều tin tức.
Vương Nhị Hỉ cũng không có ý định gϊếŧ chết Liễu Lâm Khê với mũi tên này, hắn ta có nắm chừng mực rất tốt, hắn ta chỉ muốn làm cho Liễu Lâm Khê hoảng sợ xấu mặt trước mặt mọi người, không ngờ kết quả hoàn toàn ngược lại. Lý Yển đứng ở bên sân nhíu mày lại, ánh mắt nhìn Vương Nhị Hỉ có phần lạnh lùng, hiển nhiên đã nhìn thấu tâm tư của hắn ta.
Ngay sau đó, mũi tên thứ hai của Vương Nhị Hỉ phá không bắn ra, hắn ta không dám giở trò nữa mà thành thật, mũi tên bắn trúng hồng tâm.
Mũi tên thứ ba bắn ra, bắn trúng hồng tâm lần nữa, sát ngay cạnh mũi tên thứ hai.
“Rất đẹp!” Mọi người không khỏi hoan hô ủng hộ.
Vương Nhị Hỉ có chút hài lòng, đi đến thế chỗ bia bắn của Liễu Lâm Khê.
Liễu Lâm Khê đi đến chỗ Vương Nhị Hỉ vừa đứng, từ từ rút một mũi tên rồi thử độ mạnh yếu của cung. Ánh mắt mọi người đổ dồn lên cậu, nhất thời bầu không khí trở nên căng thẳng.
Liễu Lâm Khê giơ mũi tên lên, giương cung, lúc này lời nói vừa rồi của Lý Yển hiện lên trong đầu cậu.
Lý Yển nói: “Nếu như ngươi làm bị thương người, trẫm sẽ tha tội cho ngươi.”
Liễu Lâm Khê nghĩ đến câu này, cậu đột nhiên ý thức được điều gì đó, cậu quay đầu nhìn về phía Lý Yển, chỉ thấy Lý Yển cũng đang nhìn mình.
Liễu Lâm Khê thầm nghĩ, lời này của Lý Yển chính là ý mà cậu nghĩ sao?
Chỉ cần mũi tên này của cậu có thể làm Vương Nhị Hỉ bị thương, cửa ải hôm nay coi như qua?
Cho dù là không phải, Liễu Lâm Khê cũng có ý định đánh cược một lần, cậu cũng không còn đường lui.
Chỉ thấy Liễu Lâm Khê cầm ba mũi tên lên cùng lúc, kéo cung và bắn, toàn bộ quá trình hoàn thành chỉ trong nháy mắt, thậm chí còn không cần nhắm mục tiêu. Mọi người gần như phản ứng không kịp, chỉ thấy ba mũi tên bay thẳng vào ngực Vương Nhị Hỉ, cắm thành một hàng trước ngực Vương Nhị Hỉ.
Mọi người đều hít một hơi thật sâu, ngay cả sắc mặt của Lý Yển cũng có hơi kinh ngạc.
Liễu Lâm Khê nhíu mày nhìn người kia, vẻ mặt có hơi căng thẳng.