Liễu Lâm Khê không nghĩ ra được, dứt khoát xuất cung rồi đưa bạc cho lão quản gia.
Cũng may lão quản gia làm việc rất đáng tin cậy, đã nói chuyện với chủ nhà hát.
Vị trí của nhà hát này cũng không tệ lắm, cách trang trí và bên ngoài cũng không thua kém gì Thủy Nguyệt Lâu, nhưng không biết tại sao làm ăn lại không tốt, cuối cùng không thể nào tiếp tục hoạt động được nữa. Liễu Lâm Khê đi vào trong nhìn một vòng, cảm thấy hài lòng với mọi phương diện, hơn nữa nhà hát cũng không chính thức đóng cửa, chỉ cần thoại bản không có vấn đề, có lẽ đêm mai là có thể bắt đầu diễn.
Có thể nhìn được trong lòng của ông chủ của nhà hát vẫn không nỡ bỏ, nhưng thật sự không có cách nào để tiếp tục kinh doanh nữa. Nhưng thật ra Liễu Lâm Khê thật sự không muốn thành một ông chủ kinh doanh nhà hát, cho nên cậu mới đề nghị giữ lại tất cả những người và chức vụ cũ của nhà hát, cậu bỏ bạc chi trả mọi chi phí, nếu thua lỗ thì hắn sẽ chịu, hắn sẽ nhận năm mươi phần trăm lợi nhuận.
Sau khi đàm phán tốt, lúc này Liễu Lâm Khê mới thanh toán chi phí nửa tháng của nhà hát,
“Đêm mai có thể bắt đầu diễn rồi chứ?” Liễu Lâm Khê hỏi.
“Được.” Ông chủ thề: “Đến lúc đó ta sẽ để lại cho ngài một cái phòng riêng tốt nhất, lúc nào ngài muốn đến đây cũng được.”
Đại Yến Quốc này nói là biểu diễn nhưng thật ra nó lại giống với người đứng trên sân khấu kể chuyện hơn, cho nên không cần có quá trình diễn tập, chỉ cần người kể chuyện chuẩn bị xong thì lúc nào cũng có thể lên sân khấu diễn. Đây cũng là lý do khiến vở kịch của Trình Viễn có thể trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Sau khi ra khỏi nhà hát, cuối cùng Liễu Lâm Khê cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai Lý Yển muốn cậu đi cùng hắn đến ngoại ô kinh thành, cậu không khỏi có chút lo lắng, cảm thấy thái độ của Lý Yển hôm nay rất kỳ lạ.
“Tô công công, ngươi biết tại sao bệ hạ lại dẫn ta đến ngoại ô kinh thành không?” Liễu Lâm Khê hỏi Tô Hằng.
Tô Hằng nói: “Không phải bệ hạ nói muốn dẫn người đi gặp lão Vương gia sao?”
“Chỉ là đi gặp lão Vương gia thôi sao?” Liễu Lâm Khê hỏi.
“Có lẽ là vì sợ tướng quân ở kinh thành cô đơn lạnh lẽo, cho nên tiện đường muốn dẫn tướng quân đến hoa viên ở kinh thành ngoại ô để luyện cưỡi ngựa và bắn cung mà thôi.” Tô Hằng nói: “Lúc nhỏ bệ hạ cũng tập võ, mỗi tháng khi đến thăm lão Vương gia, người đều tiện đường đến sân luyện võ để luyện cưỡi ngựa và bắn cung một chút.”
Liễu Lâm Khê:...
Xong rồi, một khi đến sân luyện võ, chẳng phải mọi thứ sẽ bị bại lộ sao?
Nguyên chủ là Tật Phong tướng quân, chém gϊếŧ ở Tây Bắc nhiều năm như vậy, bắn cung cưỡi ngựa nhất định khác hẳn với người bình thường, nhưng Liễu Lâm Khê thậm chí còn chưa từng đăng ký lớp võ thuật nào, hạng mục võ thuật mà cậu tham gia duy nhất chính là Thái Cực quyền, làm sao cậu có thể cưỡi ngựa và bắn cung?
Chẳng trách hôm qua Lý Yển lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, nếu ngày mai cậu đến sân tập võ, Lý Yển sẽ bảo cậu làm các kỹ năng và bắn tên…
Đến lúc đó, Liễu Lâm Khê chỉ có hai con đường, một từ kháng chỉ từ chối, hai là cứng rắn lộ diện.
Trái phải đều là đường chết…
Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Lâm Khê và Tô Hằng trở về cung từ sớm. Liễu Lâm Khê lợi dụng lúc trước khi Lý Yển vào, cậu tắm rửa rồi thay đồ một chút, cậu cố ý chọn một cái áo bào rộng thùng thình mặc vào, thoạt nhìn không giống một võ tướng chút nào, trái ngược với một thư sinh yếu đuối.
Lý Yển đi đến ngoại ô kinh thành cũng không đem theo nhiều người lắm, chỉ chọn hai hộ vệ đắc lực và dẫn theo Phó thống lĩnh cấm quân Lục Du Tranh. Nghe nói Lục Du Tranh này võ nghệ cao cường, toàn bộ cấm cung so chiêu với hắn ta, không người nào có thể tiếp được mười chiêu.