Tô Hằng không biết trong hồ lô của cậu đang giấu thứ gì, nhưng vẫn nghe lời lui về ngự thư phòng trước.
Nửa canh giờ sau, thái giám ngự thư phòng đến bẩm báo: "Liễu tướng quân cầu kiến Bệ hạ."
Lời vừa dứt, Lý Yển và Trình Viễn đều kinh ngạc tột độ, chỉ có Tô Hằng thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Ai kêu hắn tới?" Lý Yển liếc nhìn Tô Hằng, nét mặt không vui.
Tô Hằng đáp: "Có lẽ... Liễu tướng quân nhớ Bệ hạ chăng?"
Lý Yển đứng dậy đi ra ngoại điện, liếc nhìn Trình Viễn đang quỳ rạp trên mặt đất. Trình Viễn ngẩng đầu nhìn về phía ngoại điện, vẻ mặt căng thẳng, vô cùng mong chờ. Trên mặt Lý Yển thoáng hiện lên một tia lạnh lùng, vừa định bước ra ngoài, thì cửa điện mở ra, Liễu Lâm Khê tay xách theo hộp đựng thức ăn bước vào.
Lý Yển: !!!
Trình Viễn: !!!
Hôm nay, Liễu Lâm Khê cố ý mặc một bộ trường bào màu đỏ rộng tay. Làn da vốn trắng nõn của cậu, nay được màu áo tôn lên, càng làm nổi bật lên vẻ thoát tục phi thường. Bình thường cậu ăn mặc xuề xòa, mái tóc thường hay xõa nửa đầu, che khuất phần lớn ngũ quan thanh tú. Nay, sau khi được chải chuốt cẩn thận, khí chất hoàn toàn khác biệt so với vẻ lười biếng, tùy tiện trước đây, ngược lại phô bày một cách không hề che giấu khuôn mặt khiến người ta kinh diễm.
Một kiểu tạo hình rất khoa trương, nhưng quả thực rất đẹp.
Đến mức khiến Lý Yển và Trình Viễn ngẩn người hồi lâu không nói nên lời.
"Hôm nay ta tốn nửa ngày mới câu được một con cá, sợ tối về sẽ nguội lạnh, nên cố ý mang đến cho ngài nếm thử." Liễu Lâm Khê không thèm nhìn tới Trình Viễn đang quỳ dưới đất, tiến đến nắm lấy tay Lý Yển, kéo hắn đến bên bàn ngồi xuống.
Lý Yển ngẩn người nhìn Liễu Lâm Khê, thấy cậu mở hộp đựng thức ăn và lấy ra một chén canh cá.
Tô Hằng ở một bên vội vàng nói: "Bệ hạ chưa dùng bữa trưa, đang đói bụng. Liễu tướng quân đến thật là đúng lúc."
"Sao không ăn trưa?" Liễu Lâm Khê hỏi.
"Không...không đói." Lý Yển lẩm bẩm.
Liễu Lâm Khê nhíu mày, nắm lấy tay Lý Yển đặt lên bụng mình, cất lời: "Nếu đứa bé biết phụ thân của nó không biết quý trọng thân thể mình như vậy, sẽ không vui đâu."
Lý Yển: !!!
Trình Viễn: ???
"Liễu... Liễu tướng quân..." Trình Viễn cất tiếng gọi.
Lúc này, Liễu Lâm Khê mới quay đầu qua nhìn Trình Viễn, hỏi: "Vị công tử này là ai?"
Trình Viễn: ...
"Đây là Trình công tử." Lý Yển lúc này đã lấy lại tinh thần, điều chỉnh biểu cảm lại một chút rồi thản nhiên nói: "Trình công tử nghe nói ngươi mang long thai, rất mực quan tâm. Nên hôm nay đã đặc biệt vào cung để thăm ngươi, muốn biết ngươi trong cung có thoải mái hay không."
Liễu Lâm Khê vội vàng nói: "Đa tạ Trình công tử quan tâm, Liễu mỗ may mắn được Bệ hạ yêu thương. Nay lại có diễm phúc được mang long thai cho Bệ hạ, trong lòng không biết vui mừng đến nhường nào. Lúc mới vào cung tuy có nhiều bất tiện, nhưng được ngày ngày bên cạnh Bệ hạ, trong lòng cũng tự nhiên vô cùng vui sướиɠ."
Trình Viễn nghe Liễu Lâm Khê nói ra những lời này, kinh ngạc nói: "Liễu tướng quân, ngài là nam nhi trong quân ngũ, đao thương kiếm kích đều không sợ. Nay sao lại vì tranh giành sự sống mà khiến bản thân chịu uất ức như vậy chứ?"
"Trình công tử, tục ngữ có câu "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình". Ngài nói bản tướng quân là khiến bản thân chịu uất ức, vậy ngài giờ đây quỳ gối ở nơi này khổ sở cầu khẩn, chẳng phải cũng là đang khiến bản thân chịu uất ức hay sao?" Liễu Lâm Khê nói.
Trình Viễn nghe vậy, hai mắt đỏ hoe suýt rơi lệ.
Dù sao cậu ta cũng chỉ là thiếu niên, lại hay sĩ diện, sợ Liễu Lâm Khê nhìn thấy, nên dập đầu một cái rồi đứng dậy cáo lui.
Đợi Trình Viễn đi rồi, Liễu Lâm Khê mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện Lý Yển đang nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt có chút phức tạp, không biết là hài lòng hay không hài lòng.
Tô Hằng lúc này mới an tâm, mỉm cười rạng rỡ nhắc nhở: "Bệ hạ, canh cá sắp nguội rồi."