Thái phó chắp tay nói: "Xin Bệ hạ minh xét."
"Tốt, trẫm sẽ thay tiên sinh giải tỏa nghi ngờ trong lòng." Nói rồi, Lý Yển chỉ vào Lâm Cảnh Trạch và Lục Du Tranh, nói: "Hai người các ngươi ngày hôm qua cũng đến Liễu phủ cầu hôn phải không?"
Hai người này từ sáng đến giờ đều rụt cổ, chỉ sợ bị Lý Yển chú ý, không ngờ lúc này lại bị gọi tên.
"Bệ hạ minh xét, thần và Liễu tướng quân vốn không quen biết, đứa bé không phải con của thần." Lâm Cảnh Trạch nói.
"Thần cũng chưa từng gặp Liễu tướng quân, chuyện trước đây nói gặp nhau đánh *mã cầu đều là thần bịa đặt, không phải sự thật." Lục Du Tranh nói.
*Cưỡi ngựa đánh bóng.
Trong mắt Lý Yển mang theo ý cười, nhìn lướt qua hai người họ, sau đó lại nhìn về phía Trình Thái phó: "Tiên sinh, ngài đã nghe rõ chưa?"
"Đứa bé không phải con của Lâm hiền điệt và Lục phó thống lĩnh, cũng không thể chứng minh là con của Bệ hạ.” Trình Thái phó nói: “Xa nhi vẫn kiên quyết khẳng định đứa bé là con của nó."
Nghe vậy, nụ cười trên môi Lý Yển dần biến mất, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Nếu Thái phó nhất mực muốn chứng minh, trẫm sẽ đề xuất với khanh một ván cược, thế nào? Đợi mười tháng sau, khi Liễu tướng quân sinh hạ đứa bé, nếu đứa bé đó giống Trình Viễn, trẫm sẽ cho đứa bé mang họ Trình. Nếu đứa bé đó giống trẫm, Trình Viễn sẽ bị khép vào tội khi quân, sẽ bị trị tội theo luật pháp. Thái phó có dám đánh cược hay không?"
Trình Thái phó tuy giỏi biện luận, nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương phải tuân theo lẽ thường. Một lời mỉa mai thách thức này của Lý Yển đã hoàn toàn làm rối loạn suy nghĩ của ông ấy, không những vậy còn trực tiếp nắm lấy điểm yếu của ông ấy. Trình Thái phó nào dám lấy mạng sống của Trình Viễn ra để đánh cược?
Hơn nữa, ông ấy còn là thầy của Lý Yển, thậm chí còn hiểu rõ tính cách của hắn.
Nếu ông ấy thua, Lý Yển không nể nang mà chém Trình Viễn, cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
"Tiên sinh còn điều gì muốn nói?" Lý Yển hỏi.
Thái phó tức đến mức mặt mày tái mét, chắp tay nói: "Lão thần không còn lời nào để nói."
Từ đó, trong buổi tảo triều không còn ai dám đề cập đến lai lịch của đứa bé trong bụng Liễu Lâm Khê nữa.
Sau khi bãi triều, Tiểu Giả Tử và Tiểu Chân Tử được thả về Tễ Nguyệt Cư. Hai tên này quả thực không được lanh lợi cho lắm, chỉ qua vài câu hỏi của Tô Hằng đã khai tuốt tuồn tuột, mặt mày hớn hở, thêm mắm dặm muối, kể lại chuyện Lý Yển làm thế nào chọc tức Thái phó đến mức mặt mày biến sắc.
Liễu Lâm Khê vừa thưởng thức bữa sáng vừa chăm chú lắng nghe, thầm cảm thán Lý Yển tuy tuổi trẻ nhưng lại có uy phong của bậc quân vương, quả thực làm rất đẹp!
"Sao đó thì sao?" Liễu Lâm Khê nghe đến chỗ hấp dẫn, liền tò mò hỏi.
"Sau khi kết thúc tảo triều, trên đường trở về ngự thư phòng, Bệ hạ đã gặp Trình Viễn đến cầu kiến." Tiểu Giả Tử thuật lại.
Liễu Lâm Khê nghe vậy có chút không vui, cha con Trình gia quả thực là cùng một giuộc, vô cùng khó chơi.
Tô Hằng nghe được đôi chút, bèn cáo lui với Liễu Lâm Khê, vội vã đi đến ngự thư phòng.
Bên trong ngự thư phòng, Trình Viễn đang quỳ trên mặt đất, dập đầu trước Lý Yển.
"Lúc nãy không phải đã chờ cả buổi sáng rồi sao, sao giờ lại không nói gì nữa?" Lý Yển lạnh lùng hỏi.
Trình Viễn chắp tay nói: "Hôm qua Bệ hạ sai người truyền lời, nói rằng đáp án mà thần mong muốn nhất định sẽ được nghe thấy. Hôm nay thần đến đây chính là để chờ nghe câu trả lời đó."
"Liễu tướng quân đang mang thai, thân thể không được khỏe." Lý Yển đáp.
"Vậy ngày mai Trình Viễn sẽ lại đến." Trình Viễn hành lễ, sau đó đứng dậy định rời đi.
Lý Yển hít sâu vào một hơi, nén lại sự khó chịu trong lòng, gọi Trình Viễn lại và lên tiếng: "Ngươi và tiên sinh hôm nay đã bàn bạc trước rồi phải không?"
"Việc làm của Trình Viễn không liên quan đến phụ thân, chỉ vì trong lòng ngưỡng mộ Liễu tướng quân, nên mới khó lòng từ bỏ." Trình Viễn bình tĩnh trả lời.