Lý Yển liếc nhìn Liễu Lâm Khê, mở lời nói: "Liễu tướng quân thân thể không khỏe, để hắn ngồi đi."
Liễu Lâm Khê nghe vậy vội vàng tiến lên kéo lấy cánh tay Lý Yển, nói: "Ta không ngồi, ta muốn đi bộ cùng Bệ hạ."
Lý Yển bị cậu ôm lấy cánh tay có chút không thoải mái, ra vẻ muốn rút tay lại. Liễu Lâm Khê chỉ nghĩ hắn da mặt mỏng, không tiện thân mật trước mặt người khác, ngược lại càng ôm chặt hơn không buông.
Mặt mũi Tô Hằng đầy vẻ khó xử, không biết phải làm sao. Cuối cùng Lý Yển cũng thỏa hiệp, mặc cho Liễu Lâm Khê ôm tay đi vào cung.
Lý Yển sắp xếp Liễu Lâm Khê ở Tễ Nguyệt Cư. Nơi đây ba mặt được bao quanh bởi nước, được coi là nơi có cảnh đẹp độc đáo nhất trong hoàng cung Đại Yến. Hơn nữa, vì cách xa tẩm cung của Lý Yển nên rất yên tĩnh, thích hợp để tịnh dưỡng.
"Hôm nay đã trễ rồi, có chuyện gì thì để ngày mai nói một thể cũng không muộn." Lý Yển lên tiếng.
"Đúng vậy, chúng ta còn nhiều thời gian, nói lúc nào cũng được." Liễu Lâm Khê vội vàng nói.
Lý Yển nhìn xung quanh, khẽ ho một tiếng, rồi nói: "Vậy Liễu tướng quân nghỉ ngơi sớm đi."
Liễu Lâm Khê thấy Lý Yển có ý định muốn đi, liền hỏi một cách khó hiểu: "Bệ hạ không ở đây sao?"
Lý Yển nghe vậy không khỏi nhíu mày, nói: "Trẫm... phải đến thỉnh an Thái hậu."
"Thỉnh an Thái hậu..." Liễu Lâm Khê vội vàng nói: "Vậy có phải ta cũng nên đi cùng không?"
Dù sao Thái hậu cũng là nãi nãi của đứa trẻ này, Liễu Lâm Khê cảm thấy về tình về lý, cậu nên qua chào hỏi một tiếng, nếu không sẽ không được lễ phép. Nhưng Lý Yển hiển nhiên không có ý định này, nhàn nhạt nói: "Không cần, ngươi nghỉ ngơi sớm đi."
"Được, vậy ngài đi nhanh về nhanh." Liễu Lâm Khê cúi đầu, một mặt "ngoan ngoãn" nhìn Lý Yển.
Lý Yển bị cậu nhìn có chút không được tự nhiên, xoay người vội vàng rời khỏi Tễ Nguyệt Cư, nhưng lại bảo Tô Hằng ở lại.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của thiếu niên, Liễu Lâm Khê thầm nghĩ, vị hoàng đế này tuy trong nguyên tác là một nhân vật tàn nhẫn, nhưng nhìn thế này cũng khá đáng yêu. Tuy thái độ có chút xa cách, nhưng thực ra rất biết quan tâm người khác, cũng không bắt cậu nửa đêm đi theo thỉnh an Thái hậu.
May mà không bắt cậu đi, lỡ như Thái hậu là một nhân vật nghiêm khắc, vậy thì e rằng Liễu Lâm Khê, đứa "con rể" từ trên trời rơi xuống này sẽ phải chịu nhiều khó khăn rồi.
Tuy nhiên, lo lắng của Liễu Lâm Khê hoàn toàn là thừa thãi.
Thái hậu không những không phải là một người nghiêm khắc, mà còn là một "nãi nãi" nóng lòng muốn bế cháu trai.
Đêm nay, Lý Yển vừa bước vào cửa, Thái hậu đã kéo lấy tay con trai mãi không buông, trong lòng vui mừng khôn xiết.
"Con đã trực tiếp rước Liễu tướng quân vào cung rồi à?" Thái hậu nở nụ cười hiền từ hỏi.
"Phải… Đã an bày người ở Tễ Nguyệt Cư." Lý Yển đáp.
Thái hậu nhíu mày, nói: "Tễ Nguyệt Cư không tốt, cách tẩm cung của con quá xa. Nhưng mà, Liễu tướng quân hiện đang mang thai, con cũng không nên quá thân mật với hắn, kẻo tuổi trẻ khí huyết dâng trào không kiềm chế được, làm tổn thương đến long thai thì không hay."
"Mẫu hậu, nhi thần mang Liễu tướng quân vào cung, là bởi vì..."
"Con không cần giải thích với mẫu hậu, chuyện hôm nay ai gia đã sớm nghe hết rồi." Thái hậu cười nói: "Lúc đầu ai gia còn thấy đáng tiếc, Liễu tướng quân là một người tài giỏi như vậy, ai cưới được cũng là phúc lớn, huống chi với nhan sắc và năng lực của Liễu tướng quân, đứa trẻ sinh ra sau này chắc chắn không phải là người phàm."
Lý Yển nhíu mày, nói: "Mẫu hậu..."
"Cũng may Yển nhi của ta có bản lĩnh, vậy mà đúng là con làm, con thực sự khiến mẫu hậu phải nhìn với một ánh mắt khác!” Thái hậu cười đến mức không thể khép miệng, nhìn Lý Yển đầy kiêu hãnh, nói: “Chỉ là giấu giếm quá kỹ, nếu không phải Liễu tướng quân tự mình nóng vội, con còn định giấu đến bao giờ?"