Cha Liễu nửa nằm nửa ngồi trên mép giường, tức giận đến mức râu tóc dựng đứng. Lão quản gia đến truyền lời bị những lời này của ông dọa đến suýt tè ra quần, hận không thể trực tiếp kéo lưỡi của lão gia nhà mình ra. Nhưng lúc này, Lý Yển đã đến cửa, những lời này đương nhiên đã bị hắn nghe trọn vẹn từng chữ.
Tuy nhiên, sắc mặt Lý Yển ở cửa vẫn bình thường, không hề tỏ ra tức giận, ngược lại là Trình Viễn ở sau lưng hắn đã tức đến đỏ bừng mặt.
Lý Yển quay đầu nhìn Trình Viễn đang phẫn nộ, nói: "Trẫm không giỏi giáo huấn kẻ cổ hủ, ngươi vào nói chuyện với Liễu lão gia một chút đi. Bảo ông ta rằng ở Đại Yến, việc nam nhân sinh con là chuyện bình thường, không nên quá khích. Liễu tướng quân chinh chiến sa trường là làm rạng rỡ tổ tông, sinh con cho trẫm cũng là tận trung báo quốc."
Vừa nghe Liễu lão gia hạ thấp Liễu Lâm Khê, Trình Viễn đã tức giận muốn phản bác. Sau khi được Lý Yển nhắc nhở, hắn ta không chút do dự đẩy cửa bước vào. Lý Yển nhìn Trình Viễn vào nhà, lông mày kiếm khẽ nhướng lên, quay sang hỏi tên gia đinh bên cạnh: "Liễu tướng quân đâu?"
Liễu Lâm Khê hôm nay thực sự mệt mỏi. Không nói đến việc bị bắt quỳ gối trong sân cả ngày, mà đám gia đinh bận rộn tiếp đón đám người bên ngoài, đến cơm cũng quên mang cho cậu ăn. Buổi chiều tối, cậu vừa mệt vừa đói, nghe tiếng động bên ngoài nhỏ dần, tưởng mọi chuyện đã yên ắng, bèn quỳ gối trên mặt đất ngủ thϊếp đi.
Cậu mơ màng chìm vào giấc ngủ, mơ thấy mình đang cưỡi ngựa đi trên đường, nhưng khi băng qua con sông chảy xiết bên ngoài thành thì bất ngờ bị phục kích. Vài cận vệ đi theo cậu chỉ trong chớp mắt đã hy sinh toàn bộ, còn cậu cũng bị trúng ám khí và đột ngột ngã xuống khỏi lưng ngựa.
Ngay lúc cậu sắp rơi xuống dòng sông chảy xiết, thì đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng, như được ai đó ôm vào lòng.
Liễu Lâm Khê đột nhiên tỉnh dậy, lúc này mới nhận ra mình đang được ai đó ôm lấy. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, thấy người ôm mình là một thiếu niên có vẻ quen thuộc. Khuôn mặt thiếu niên thanh tú, khí chất phi phàm, nhìn qua là biết đây không phải người tầm thường, nhưng Liễu Lâm Khê nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Lý Yển thấy người trong lòng chỉ ngủ thϊếp đi chứ không phải hôn mê, lập tức buông tay và lùi lại nửa bước.
"Liễu tướng quân đã ổn chưa?" Lý Yển lên tiếng hỏi.
"Ổn..." Liễu Lâm Khê vừa gật đầu vừa nhìn sang lão quản gia sau lưng Lý Yển, lão quản gia nháy mắt một cái ra hiệu với cậu. Liễu Lâm Khê bỗng lóe lên tia sáng, bừng tỉnh đại ngộ, quay sang Lý Yển nói: "À... Ta biết rồi, ngươi chính là cha của đứa bé?"
Lý Yển hơi nhướng mày, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc khó hiểu, nhưng rất nhanh đã biến mất. Liễu Lâm Khê thấy hắn không phủ nhận, lại thấy lão quản gia khoanh tay đứng im không nói gì, liền khẳng định mình đoán đúng, vội vàng thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng nói với Lý Yển: "Ta biết ngay mà... ngươi nhất định sẽ đến."
Mặc dù Liễu Lâm Khê không nhớ ra người này là ai, nhưng nhìn vóc dáng cao ráo, tuấn tú, đoán chừng gia thế cũng không tệ. Dù sao Liễu Lâm Khê hiện tại không nơi nương tựa, nếu thực sự có một người như vậy che chở, tạm thời bảo vệ cậu sống ở đây hẳn là không thành vấn đề.
Chỉ là giả vờ yêu đương thôi, cũng không có gì khó khăn.
Nhưng mà, tuyệt đối không thể để người này phát hiện ra mình không phải là nguyên chủ, nếu không sẽ rất phiền phức.
Nghĩ đến đây, Liễu Lâm Khê cố ý hạ thấp thái độ, một mặt “nhu hòa” nhìn Lý Yển, còn tiến lại gần hắn. Lý Yển nhìn cậu một hồi lâu, tuy không nói gì, nhưng cũng không từ chối hành động “thân mật” của cậu.
"Bệ hạ, đêm nay ngài có hồi cung không?" Tô Hằng ở bên cạnh hỏi.
Liễu Lâm Khê: ???
Bệ hạ? Người này là Hoàng đế?
Nguyên chủ lợi hại như vậy sao? Vậy mà còn mang thai cả long chủng?