“Không hay rồi, lão gia tức giận té xỉu rồi!”
Một tiếng thét chói tai, mở ra một ngày hỗn loạn nhất trong hơn mười năm nay ở Liễu phủ.
Liễu lão gia nằm trên giường, vừa trợn mắt vừa thở hổn hển, trông như sắp sửa đi chầu ông bà. Liễu phu nhân bên cạnh vẫn còn tâm trạng thướt tha lau nước mắt, thậm chí không thèm tự giác đưa tay vỗ lưng cho ông bớt giận, có thể thấy rằng bình thường chủ nhân nơi này chưa từng trải qua sóng gió.
“Còn ngơ ra đó làm gì, mau gọi đại phu tới đây.”
May còn lão quản gia giữ được bình tĩnh, ra lệnh gia đinh ra y quán mời đại phu về, sau đó ông ấy cho nha hoàn chuẩn bị nước ấm lau mặt cho Liễu lão gia, lúc này dù có tác dụng không thì cũng phải làm gì đó, nếu không trong Liễu phủ này không ai có thể nhờ cậy được.
Giữa sân, một chàng trai mặc bộ đồ trắng đang quỳ rạp trên mặt đất, nửa mái tóc đen xõa tung che đi phân nửa khuôn mặt, dù vậy vẫn không thể che đi đôi mắt sáng như sao kia. Nếu chỉ nhìn qua tư thế quỳ không ra dáng đó, mọi người sẽ nghĩ rằng cậu là một lãng tử bất tài quần là áo lượt của một quý phủ nào đó, nhưng đây là Tật Phong tướng quân trẻ tuổi nhất của Đại Yến-Liễu Lâm Khê.
Liễu Lâm Khê nhập ngũ năm mười bốn tuổi, chưa đầy một năm trên chiến trường Tây Bắc cậu đã trở thành người tiên phong được tin tưởng nhất, năm mười bảy tuổi cậu theo chủ soái xuất chinh bị quân địch vây quanh, cậu một mình một ngựa xông vào trận địa địch lấy đầu chủ tướng địch rồi cửu tử nhất sinh thoát ra ngoài. Chuyện này truyền tới kinh thành, quân tâm đại duyệt, thân phong Liễu Lâm Khê là “Tật Phong tướng quân”, năm đó lời bàn tán trong kinh thành mười phần có chín phần nhân vật chính là Liễu Lâm Khê, cậu còn là đối tượng trong lòng lẫn trong mộng của vô số nam nữ.
Tất cả mọi người đều nghĩ vị con cưng của trời này sẽ kiêu ngạo đại sát tứ phương, cuối cùng trở thành thống soái đội quân Tây Bắc uy danh hiển hách của Đại Yến. Vậy mà sáng sớm hôm nay, Liễu Lâm Khê đột nhiên tuyên bố, lần này quay về kinh báo cáo công việc xong cậu sẽ không quay lại chiến trường nữa!
Nguyên nhân là: Cậu mang thai!
Theo như luật lệ Yến Quốc, nam tử tàn tật hoặc có thai thì không phục dịch.
Điều này cũng có nghĩa rằng, tương lai của Liễu Lâm Khê cũng bị mất.
“Nó chính là Tật Phong tướng quân đó, là người đầu tiên chiếu sáng Liễu gia chúng ta sau mấy chục năm suy tàn! Ta còn trông cái tên nghiệt tử kia có thể cố gắng giành một tước vị cho Liễu gia chúng ta, cũng để bảo vệ con cháu, vậy mà nó…” Cha Liễu nói đến đoạn đau lòng thì trợn mắt, Liễu phu nhân vội nắm tay ông an ủi, nhưng bà lại òa khóc trước.
“Khê Nhi không hiểu chuyện, tự hủy đi tương lai của nó cũng hủy đi tương lai của con cháu Liễu gia. Nhưng nó tuổi còn trẻ, đang trong độ tuổi sung mãnh thì chuyện phong lưu là khó tránh khỏi.” Liễu phu nhân vừa lau nước mắt vừa nói: “Lão gia đừng tức giận nữa, ông phạt nó sao cũng được nhưng còn đứa trẻ vô tội, ông để nó quỳ bên ngoài như vậy lỡ như bị gì thì là một xác hai mệnh đó.”
Cha Liễu vừa nghe đến đứa trẻ thì càng tức giận hơn, ông giận dữ mắng ra bên ngoài: “Nghiệt chủng trong bụng nó chết đúng lúc lắm! Liễu gia chúng ta tốt xấu gì cũng là gia đình nhà tướng, cho dù xuống dốc cũng không để con cháu ra ngoài ở rễ, chứ đừng nói đến chuyện sinh con cho nam nhân khác!”
Liễu Lâm Khê đang quỳ rạp trong sân vô thức sờ cái bụng phẳng lì của mình, thật ra cậu không lo lắng cho đứa con, lúc này điều cậu lo nhất là đi chỗ nào tìm cha cho đứa trẻ này.