Ở nơi xa lạ gặp được đồng hương quả thực là chuyện may mắn. Phùng Nghiêu vui sướиɠ nhìn nam nhân trước mặt. Cả hai nói chút chuyện đông tây nam bắc về khắp nước A. Phùng Nghiêu quen với Lạc Trạch cũng thật là tình cờ. Khi em nhâm nhi món ca cao yêu thích thì đã được người này tặng cho một viên kẹo.
“Cậu cũng là người nước A đúng không? Chúng ta là đồng hương rồi.”
Trong phút lát, cảm giác quen thuộc lại ùa về. Khi mà Phùng Nghiêu nhìn thấy dưới mắt trái của Lạc Trạch có một nốt ruồi. Phùng Nghiêu từng nghe cha mình nói rằng ai có lệ chí chính là người dễ khóc lắm. Nhưng em chưa từng thấy Mộ Thiên Tầm khóc, hoặc có chăng hắn chả khóc trước mặt em.
Phùng Nghiêu và người bạn đồng hương này cứ thế mà quen nhau, qua những câu chuyện. Lạc Trạch đã đi nhiều nơi nên dễ dàng khiến em cuốn theo những câu chuyện của gã. Về những ngọn đồi, những cánh đồng, những trận tuyết mà gã đi qua.
“Thế cậu đến nước B làm gì thế?!”
Phùng Nghiêu khựng lại trước câu hỏi đó, bởi chính em cũng không biết được câu trả lời chính xác của mình là gì. Em muốn đi theo cậu chủ giúp đỡ ngài, hay là trốn tránh thứ tình cảm nhen nhóm không lối thoát trong em, hoặc chỉ là đơn giản em quá mệt mỏi nên cần tìm một nơi nào đó giải toả tâm hồn.
Em lắc đầu, không trả lời. Nhưng Lạc Trạch rất nhanh đã bắt được tia ngập ngừng trong mắt em. Gã hiểu em đang gặp vấn đề gì. Bằng sự tinh tường và nhãn lực hơn người của mình, gã có thể dễ dàng nhận ra đôi mắt em đượm buồn vì tình. Tình ái khiến con người ta mạnh mẽ mà cũng dễ làm con người sụp đổ.
“Nếu cậu không muốn nói cũng được, chỉ là đừng buồn nữa nhé. Phùng Nghiêu có đôi mắt đẹp thế, sẽ đáng tiếc lắm nếu nó cứ đượm buồn.”
Phùng Nghiêu đỏ mặt. Quả thực trước giờ ít người khen em lắm. Nhưng em cũng chỉ đỏ mặt rồi thôi. Em nhận ra ý định tán tỉnh của Lạc Trạch. Em chỉ đành ngậm ngùi từ chối khéo, có lẽ gã cũng nhận ra trong tim em vẫn còn lưu giữ một bóng hình nên em chẳng thể chấp nhận một ai khác.
Mộ Thiên Tầm nói đúng. Phùng Nghiêu sẽ không thể quên hắn, ít nhất là trong thời gian ngắn, hắn không cần làm gì vẫn ngự trị trái tim chàng đầu bếp trẻ. Nhìn nốt lệ chí kia, Phùng Nghiêu lại không tự chủ nhớ về người trong lòng.
“Người đó cũng có nốt ruồi giống tôi sao?”
Câu hỏi của Lạc Trạch khiến Phùng Nghiêu bất ngờ. Em không ngờ gã có thể đọc được nhiều thứ từ đôi mắt em như thế. Em ngại ngùng gãi đầu, trong lòng lại áy náy khi thông qua Lạc Trạch tìm kiếm bóng hình Mộ Thiên Tầm. Chỉ là em nhớ hắn quá mức. Ngay cả mấy tin nhắn hắn spam em cũng không nỡ xoá.
“Muốn quên một người không khó thế đâu.”
“Không đâu. Tôi đã thử rất nhiều cách rồi.”
Phùng Nghiêu là người một khi hạ quyết tâm là sẽ làm được. Em từng cày ngày cày đêm, dù món ăn khó đến đâu, dù có nấu hàng trăm lần em cũng không hề bỏ cuộc. Phùng Nghiêu vốn dĩ không có thiên phú trong việc nấu ăn, nhưng em cố gắng hơn người mới đạt được thành tựi ngày hôm nay. Chỉ là em không ngờ mình lại dễ đang thất bại với tình yêu thế này.
Dù em làm biết bao nhiêu cách, hình bóng Mộ Thiên Tầm vẫn in sâu trong tâm trí em.
“Chỉ cần tìm một người tốt hơn thôi?!”
Câu trả lời của Lạc Trạch không khiến Phùng Nghiêu hài lòng.
“Tôi yêu người đó thật lòng. Nếu hết yêu, mới có thể quên được.”
Còn nếu không hết yêu… Mộ Thiên Tầm sẽ trở thành vết xước trong tim Phùng Nghiêu mãi ãi. Mà có lẽ khả năng thứ hai cao hơn một chút.
“Nếu không… cậu có thể thử qua lại với tôi. Tôi chắc chắn mình sẽ khiến cậu quên đi người kia dễ dàng đấy.”
Lạc Trạch nói bằng giọng điệu nghiêm túc, bất quá gã không thể che giấu được sự cợt nhat và vui đùa trong giọng nói của mình. Em biết gã cũng chỉ muốn chơi đùa thoáng qua. Em không hiểu điều đó có gì vui hơn một mối quan hệ nghiêm túc lâu bền.
Có lẽ họ muốn làm ong bướm… nhưng Phùng Nghiêu không thích làm một đóa hoa. Việc ngu ngốc nhất đời của em có lẽ là va phải Mộ Thiên Tầm, em sẽ không chọn người giống hắn để va phải lần nữa.
“Tôi xin lỗi… tôi không có ý định yêu đương bây giờ.”
Em chỉ là muốn gom góp trái tim đã nát bấy của mình, để nó được nguyên vẹn. Dù cho nó có chằng chịt những miếng băng vết thương, em vẫn muốn trao nó cho đúng người. Không phải Mộ Thiên Tầm, càng không phải Lạc Trạch.
Mộ Thiên Tầm nơi nước A cũng nhận được tin tình báo từ thám tử là có người nhòm ngó em. Hắn nhìn người đàn ông trong hình chụp, sau đó tức mình vứt chiếc điện thoại vào tường, kết cục là bể tanh bành.
“Mẹ kiếp… không có tao nó liền mèo mả gà đồng.”
Cơn thịnh nộ khiến đám người hầu không dám nói tiếng nào, chỉ im thin thít cúi đầu làm việc. Nhưng Mộ Thiên Tầm càng lúc càng phát điên. Không có em bên cạnh xoa dịu những nóng nảy, Mộ Thiên Tầm không có cách nào đè ép nó xuống. Càng đè ép lại càng tích tụ, hắn điên tiết phá huỷ tất cả trong tầm mắt mình và hận không thể nã súng. Và hắn làm thật, tạo nên một cơn ác mộng kinh hoàng cho toàn thể người làm ở Mộ gia đêm đó.
Sẽ không ai có thể ngờ, Mộ Thiên Tầm phát điên chỉ vì một tấm ảnh tình nhân cũ sánh vai bên người khác. Thật vô lý, nhưng đó chính là sự thật. Hắn không thể lừa mình dối người thêm nữa. Hắn ghen tuông đến chết đi được khi nhìn thấy Phùng Nghiêu tay trong tay người khác. Nỗi ghen tuông ấy đang gϊếŧ dần gϊếŧ mòn Mộ Thiên Tầm, bào đi tất cả những thứ gọi là kiên nhẫn của hắn.
Hắn đối với em không tốt thật, nhưng hắn không chấp nhận được việc em sẽ ở bên người khác.
Tất nhiên Mộ Thiên Tầm bối rối. Thứ tình cảm này âm ỉ và ập đến quá nhanh khiến hắn không thể thích nghi được.
Nhưng dù hắn có chống đối hay chấp nhận, câu trả lời có lẽ cũng là muộn rồi.