Sát Thần Muốn Về Hưu Ở Ẩn, Boss Tà Thần Lại Học Cách Theo Đuổi Không Buông

Chương 15: Thị Trấn Của Những Con Quái Vật (12)

Lê Mặc đến có nghĩa là Ân Tu đã an toàn, chỉ cần ở cùng hắn đến hừng đông là coi như tránh thoát được kiếp nạn này.

Nhưng tránh được sự tồn tại vô hình kia, lại cùng một đêm với một người thần bí quỷ dị khác, Ân Tu vẫn không thể nào yên tâm.

"Tìm tôi?" Lê Mặc đẩy cửa phòng ra, mỉm cười đứng ở cửa, bóng dáng của hắn hòa vào bóng tối trong phòng khách, dù Ân Tu không nhìn rõ, cũng có thể đoán được nụ cười trên mặt hắn.

Ân Tu chậm rãi thở ra một hơi, ngồi dậy kể lại vắn tắt chuyện vừa rồi cho hắn, cũng nói rõ hiện tại cần ông bạn cùng phòng này thực hiện nghĩa vụ.

"Có thể ở trong phòng này ngắm cậu cả đêm đối với tôi mà nói, sung sướиɠ vô cùng." Giọng của Lê Mặc nghe rất vui vẻ, không hề có ý từ chối.

"Trong phòng không có giường khác, tôi cũng sẽ không để anh ngủ trên giường của tôi đâu." Ân Tu rất cảnh giác, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần co ro trên ghế suốt đêm nay rồi.

Nhưng Lê Mặc sau khi vào nhà đóng cửa lại liền đi về phía cái ghế trong phòng, ngồi ngay ngắn ở trên, vẫn giữ nụ cười thường trực, "Không sao, tôi ngồi ở đây là được rồi."

Ân Tu im lặng nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn, trong phòng rất tối, bóng dáng hắn cũng rất tối, im thin thít không một tiếng động, cứ như thể không hề tồn tại trong căn phòng này vậy, nhưng ánh mắt kia lại lộ rõ, không hề che giấu mà đặt lên người cậu.

Thôi thì cứ coi như đây là hình phạt vì mình sơ ý kích hoạt quy tắc đi, dù không chết, nhưng bị Lê Mặc nhìn chằm chằm cả đêm cũng xem như một hình phạt rồi.

...

...

Ân Tu xoay người nằm xuống giường, để ngăn cách tầm mắt của Lê Mặc, cậu trùm chăn kín mít, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt của hắn đang di chuyển trên người mình, không hề bị che chắn.

Đêm đã khuya, hầu hết mọi người trong phòng livestream đều đã đi ngủ, chỉ còn một số ít người vẫn thức, muốn xem xem đêm nay còn có chuyện gì xảy ra hay không, thỉnh thoảng lại có vài tin nhắn lác đác bay qua.

"Bạn cùng phòng của Ân Tu có gì đó kỳ lạ thật, sao anh ta cứ ngồi im nhìn Ân Tu vậy?"

"Đúng là kỳ lạ thật... Ngồi cả tiếng rồi đấy, anh ta không hề nhúc nhích, suýt nữa thì tôi đã nghi ngờ đó là tượng điêu khắc rồi."

"Anh ta không ngủ à?"

"Đâu chỉ không ngủ... không động đậy, không nói một lời, cứ ngồi đó mỉm cười nhìn chằm chằm Ân Tu, hội chứng thung lũng kỳ lạ* của tôi trỗi dậy rồi, hơi đáng sợ..."

*Uncanny valley (tạm dịch: thung lũng kỳ lạ) là một thuật ngữ miêu tả mối quan hệ giữa những robot giống người và cảm xúc mà chúng gợi lên đối với người thật. Đây là một cảm xúc không mấy dễ chịu, thậm chí nhiều người còn cảm thấy ghê rợn mỗi khi nhìn vào vật thể “giống người nhưng không phải người” này.

"Bạn cùng phòng của Ân Tu quả nhiên không phải người thường, quá quỷ dị."

"Nói mới nhớ, hình như phòng khách có gì đó xuất hiện..."

Theo thông báo của tin nhắn này, những người chơi còn thức lập tức ghé sát màn hình, nhìn thấy trên màn hình phòng khách của mỗi người chơi đều chậm rãi xuất hiện một bóng đen khổng lồ, đang lảng vảng tuần tra.

"Cái quái gì đây? Thứ trước đó xuất hiện ở trong phòng khách rõ ràng không nhìn thấy được, sao giờ lại thấy được?"

"Không, không, không... Cảm giác không ổn anh em ạ, hình như cái này không giống với cái trước đó!"

"Chẳng lẽ đây mới là "nó" được viết trong quy tắc phó bản?"

"Không thể nào... Vậy cái trước đó là cái gì? Rõ ràng cái trước đó cũng hành động theo quy tắc, ví dụ như lặng lẽ tiến vào phòng người chơi."

"Nhưng cái này có vẻ giống quái vật trong phó bản hơn, hơn nữa nó tuân theo quy tắc phó bản, luôn ở trong phòng khách tuần tra, hoàn toàn phù hợp với quy tắc "ban đêm không được đến phòng khách"."

"Nhưng cái trước đó..."

Một người suy tư vài giây, đột nhiên bừng tỉnh.

"Tôi cảm giác tôi biết chân tướng rồi anh em!"

"Có khi nào cái trước đó không phải là quái vật trong quy tắc, mà là nó đang bắt chước quái vật trong quy tắc không?"

"Sao lại nói vậy?"

"Bởi vì trước đó tôi đã thấy hơi kỳ lạ rồi, nó có thể đi theo người chơi vào phòng, rõ ràng là đã phát hiện ra người chơi, phát hiện rồi mà không tấn công chẳng phải là khác với quy tắc sao."

"Đối phương rõ ràng là cố ý giả vờ như không nhìn thấy người chơi không nhúc nhích, đi theo họ vào phòng để thuận theo việc phát triển ra quy tắc thứ bảy."

"Cậu nói cũng có lý, nhưng không có chứng cứ."

Nhưng câu nghi vấn này vừa xuất hiện, hình ảnh trên màn hình lập tức đưa ra chứng cứ.

Con quái vật đang lảng vảng trong phòng khách sau khi đi một vòng lớn, chậm rãi di chuyển cái bóng đen kịt đến trước cửa phòng người chơi, sau đó gõ cửa.

"Ai đấy?" Người chơi trong phòng bị tiếng gõ cửa đánh thức, vừa tỉnh ngủ còn có chút mơ màng, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng của người bạn cùng phòng quen thuộc.

"Là tôi, mở cửa đi."

"Nửa đêm rồi, có chuyện gì sao?" Vừa nghe thấy là giọng của bạn cùng phòng, người chơi liền mất cảnh giác, vội vàng đứng dậy đi mở cửa.

Nhưng ngay khi cánh cửa mở ra, bóng đen kia lao vào phòng người chơi, đứng bất động phía sau anh ta.

Khi mở cửa đối diện với phòng khách trống rỗng, người chơi mơ màng rùng mình một cái, tỉnh táo lại. Anh ta run rẩy không dám quay đầu nhìn lại thứ phía sau, lập tức làm theo thông tin trên quy tắc, bắt đầu gọi bạn cùng phòng của mình.

Sau khi gọi mấy phút, bạn cùng phòng của anh ta mới chậm rãi mở cửa phòng bước ra.

Bạn cùng phòng vừa xuất hiện, bóng đen phía sau người chơi biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại người chơi nước mắt lưng tròng chạy tới ôm chầm lấy bạn cùng phòng, rồi kéo ngay vào phòng.

Người chơi trong phó bản này xem như may mắn tránh được cái chết, nhưng những người chơi đang xem ngoài màn hình thì đổ mồ hôi lạnh.

"Ông anh phía trên... Anh đúng là nhà tiên tri, vãi cả nồi, đây mới là con quái vật được viết trong quy tắc! Hành động hoàn toàn hợp lý."

"Nhưng cái trước đó... Cái thứ không nhìn thấy được xuất hiện trước đó rốt cuộc là cái gì? Tại sao nó lại bắt chước quái vật trong quy tắc để xuất hiện?"

"Nó đã xuất hiện ở phòng khách, giả vờ là quái vật trong quy tắc, có lẽ là để thế thân."

"Không thể nào... Vậy đợi người chơi phát hiện trong phòng khách có con quái vật thứ hai chẳng phải sẽ phát hiện ra con thứ nhất là giả à?"

"Tôi cũng chưa nghiên cứu kỹ, tôi cảm thấy nó không muốn gϊếŧ người chơi nào cả, mà là có mục đích khác, muốn gϊếŧ người chơi thì ở trong phòng khách đã có thể gϊếŧ rồi, không cần thiết phải trà trộn vào phòng, trà trộn vào phòng chắc là để phù hợp với quy tắc."

"Còn về con quái vật thứ hai mà cậu nói..."

Người chơi trước màn hình ngẩn người một hồi lâu, nhất thời cũng đoán không ra kẻ muốn thay thế thân phận này sẽ xử lý vấn đề này như thế nào.

Tiếp theo, hình ảnh lại xuất hiện thứ mới.

Trong phòng khách ngoài cửa phòng của Ân Tu cũng không nằm ngoài dự đoán xuất hiện con quái vật thật sự của phó bản, nó đi lảng vảng một vòng, rồi theo quy củ gõ cửa phòng của Ân Tu.

Nhưng đối phương chỉ gõ một cái, Lê Mặc đã ngồi trên ghế cả tiếng đồng hồ mà không hề nhúc nhích, đột nhiên đứng dậy, bước nhanh ra cửa, mở cửa phòng, gương mặt chìm trong bóng đêm nở một nụ cười, nhắc nhở: "Nhỏ tiếng thôi."

Hành động của hắn khiến cho đám người trước màn hình trợn tròn mắt.

"Anh ta đang làm cái gì vậy! Sao hắn lại mở cửa phòng ra luôn!! Anh ta là bạn cùng phòng, như vậy là vi phạm quy tắc rồi!"

"Ơ khoan... Anh ta là bạn cùng phòng, anh ta đã ở trong phòng của Ân Tu, vậy... Quái vật còn vào được nữa sao?"

"Chờ đã! Màn hình bên cạnh có đáp án rồi! Quái vật trực tiếp kéo bạn cùng phòng vào phòng khách gϊếŧ! Đó là người chơi bị con quái vật giả lừa! Bạn cùng phòng của anh ta cũng ở trong phòng!"

"Vậy bạn cùng phòng của Ân Tu..."

Tất cả mọi người nín thở, trơ mắt nhìn bóng đen đứng ở cửa phòng trong nháy mắt vặn vẹo đưa tay ra, chộp lấy vai của Lê Mặc, kéo hắn vào bóng tối trong phòng khách.

Trong hình ảnh mờ mịt, dường như có máu bắn ra, sau đó trong bóng tối vang lên tiếng nhai nuốt khiến người ta dựng tóc gáy, gặm nhấm một cách tỉ mỉ, cứ như đang nuốt chửng thứ gì đó.

"Chết rồi, chết rồi... Bạn cùng phòng của Ân Tu quả nhiên là người mới, buổi tối đầu tiên đã chết rồi..."

"Haizz, Ân Tu phải solo rồi, không biết cậu ấy tỉnh lại thấy bạn cùng phòng chết ở phòng khách thì sẽ có phản ứng gì."

"Chắc là lạnh lùng thôi, hắn vốn dĩ là một người rất lạnh lùng."

"Cũng khó nói, người mà Ân Tu chấp nhận làm bạn cùng phòng chắc hẳn phải là người cậu ấy rất thích chứ?"

Trong tiếng bàn tán xôn xao, cuộc cắn xé kéo dài vài phút trong phòng khách chậm rãi dừng lại, dường như đã ăn xong.

Trong lúc mọi người còn đang thở dài tiếc nuối, một bóng người đen kịt thản nhiên từ trong bóng tối phòng khách bước ra, bình tĩnh trở về phòng của Ân Tu, đóng cửa phòng lại.

"?!"

"Bạn cùng phòng của Ân Tu... còn sống?"

"Anh ta... Sao người anh ta dính đầy máu thế kia, không, không, không... Sao anh ta còn sống, tôi vừa nãy rõ ràng nghe thấy tiếng ăn mà, chẳng phải quái vật đang ăn anh ta sao?"

"Hay là... Có khả năng là anh ta đã ăn quái vật?"