Chủ nhân của chiếc xe Cullinan này có thời gian rảnh rỗi nhấn like cho cô, nhưng đã qua một ngày rồi vẫn chưa gửi hóa đơn bồi thường.
Chu Diệc Hành gửi tin nhắn hỏi cô đã ngủ chưa.
Thẩm Di: [Vẫn chưa.]
Anh ta gửi voice chat: “Anh nghe mẹ nói em bị đυ.ng xe à?”
Trong voice chat khá ồn ào, hình như có xen lẫn tiếng gió lạnh ban đêm.
Cô trả lời: [Chỉ đυ.ng nhẹ thôi, không phải chuyện gì to tát đâu.]
Chu Diệc Hành nhíu mày, dặn dò cô: “Di Di, lần sau gặp chuyện gì phải nói cho anh biết đấy.”
Chuyện xảy ra đột ngột, anh ta sợ cô không xử lý tốt.
Thẩm Di nói: [Không sao đâu, em thấy đối phương cũng dễ nói chuyện.]
Anh ta hỏi cô xử lý đến đâu rồi, sau khi biết hiện tại vẫn chưa xử lý xong thì dặn dò cô: “Nếu có đề cập đến vấn đề bồi thường thiệt hại thì em cứ bảo anh ta nói chuyện với anh là được.”
Thẩm Di ngoan ngoãn đồng ý.
Thật ra Chu Diệc Hành không yên tâm cũng phải thôi, năm đó có một lần cô không cẩn thận đυ.ng vào người khác làm hỏng xe của người ta, phải bồi thường thiệt hại theo yêu cầu của đối phương. Nhưng sau đó anh ta nghe đồn chiếc xe mà cô đâm phải căn bản không phải là xe chính hãng gì, cô bị người ta lừa gấp mười lần số tiền thực.
Lúc đó Chu Diệc Hành đã nổi giận, dẫn cô đến tận nhà rồi đánh cho người ta một trận.
Tên đó đánh không thắng anh ta, nước mắt nước mũi tèm nhem bị anh ta túm cổ áo bắt trả lại hết số tiền còn lại.
Ở trên phương diện này cô rất dễ bị lừa, người khác nói gì cô cũng tin, không bao giờ đi kiểm tra là thật hay giả, cho nên anh ta cảm thấy không yên tâm.
Chu Diệc Hành hỏi cô là có cần mời hai mẹ đi thử đồ đính hôn cùng bọn họ không.
——Là Tần Tuyết bảo anh ta tiện hỏi cô luôn.
Thẩm Di: [Mẹ em không có ở nhà, em gọi Chung Du đi cùng rồi.]
Chu Diệc Hành: [Vậy cũng được.]
Tất nhiên anh ta cũng có quen Chung Du. Có một khoảng thời gian người đó cứ mở miệng ra là gọi anh ta là thằng đểu, hình như chưa bao giờ nghe thấy cô ấy gọi tên họ của anh ta.
Nghĩ đến chuyện trước đây rồi lại nghĩ đến chuyện sau này.
Hai hàng lông mày của Chu Diệc Hành giãn ra.
Hóng gió xong, anh ta sải bước vào nhà.
Nói đến vấn đề bồi thường, cho đến bây giờ Thẩm Di vẫn chưa biết chính xác mình phải bồi thường bao nhiêu tiền. Nhưng cô có một cảm giác, đã lâu như thế mà chủ nhân của chiếc xe Cullinan này không gửi tin nhắn cho cô thì không phải là vì muốn tính kế để cô bồi thường một số tiền khổng lồ.
Cô cũng không hiểu vì sao mình lại cảm thấy như vậy.
Cô nhấn mở app ngân hàng trên di động, xem tài sản và số dư của mình. Mấy ngày hôm trước cô vừa nhận được tiền phí bản quyền, số tiền lên đến 6 con số.
Mà tổng tài sản hiện trên màn hình là một con số cực kỳ xa xỉ.
Cô cũng không để ý nhiều đến chuyện này, trước đây cô chưa từng mở ra xem, chỉ biết rằng mình kiếm được không ít tiền, tiền tiết kiệm dư dả đủ để chi tiêu cho sinh hoạt hàng ngày. Mãi cho đến khi nhà họ Thẩm gặp chuyện, tài chính của gia đình khó khăn thì cô mới bắt đầu chú ý đến tiền bạc. Sau khi xem xong cô mới phát hiện mấy năm nay mình cũng kiếm được không ít.
Kể từ bộ phim truyền hình chuyển thể đầu tiên thành công cách đây ba năm, tiền bản quyền từ nhiều kênh khác nhau đã bắt đầu chảy vào liên tục. Hội tụ lại, từ một nhánh sông nhỏ đã trở thành một dòng sông lớn.
Cho dù rời khỏi nhà họ Thẩm thì cô cũng có đủ tiền để sống tự do.
Cô nghĩ cô có thể bồi thường được.
Bởi vì cái like kia, Thẩm Di cũng click vào vòng bạn bè của chủ nhân chiếc xe Cullinan để xem thử.
Có một tin tốt là anh không thêm cô vào danh sách hạn chế xem vòng bạn bè.
Cô chỉ theo thói quen mà thôi, bình thường cũng chẳng để ý đến mấy thứ nhỏ nhặt này. Nhưng cô vốn tưởng một nhân vật lớn như đối phương thì chắc phải bảo mật kín kẽ lắm, không ngờ vị này không đề phòng cô chút nào.
Vô hình dung lại tăng thêm một phần thiện cảm.
Nhìn vòng bạn bè của anh… Hình như anh mới về nước không lâu thì phải.
Haiz, vừa về đến Bắc Thành đã bị cô ‘đυ.ng trúng’, cô cảm thấy rất có lỗi.
Nhưng xin anh hãy nghe cô giải thích, thật ra người Bắc Thành không phải như vậy.
Thẩm Di cảm thấy cực kỳ áy náy.
Cô chủ động chọc chủ nhân của chiếc xe Cullinan, muốn cứu vãn chút hình tượng.
Câu trả lời của đối phương như là copy paste tin nhắn của cô, chỉ thay đổi xưng hô của cô vào.
[Chào buổi tối, cô Thẩm.]
Thẩm Di cảm thấy sự xuất hiện của mình đã đại diện cho việc nhắc đến phí sửa xe, cô cũng không tiện nhắc nữa, nhắc nhiều lại khiến người ta thấy phiền. Cô chỉ chủ động nói: [Hình như anh đến Bắc Thành chưa lâu đúng không? Tôi là người Bắc Thành, cũng khá am hiểu nơi này, nếu anh cần đề xuất về món ăn ngon hay địa điểm thú vị gì đó thì có thể hỏi tôi.]
Sau khi về nước, Chu Thuật Lẫm không chọn sống trong nhà họ Chu mà ở tạm trong khách sạn.
Anh rót một ly rượu vang đỏ, nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại, đuôi lông mày hơi nhếch lên.
Đúng lúc anh đang cảm thấy buồn chán nên cũng không từ chối, thuận theo lời cô hỏi: [Cô Thẩm có cuốn sách nào hay muốn đề xuất cho tôi không?]
Sách ư?
Thẩm Di đang muốn làm một chủ nhà nhiệt tình và đủ tư cách, nhưng không ngờ anh lại hỏi một vấn đề chẳng liên quan chút nào. Cô suy nghĩ một lúc, mở ghi chú trong điện thoại của mình ra rồi chụp màn hình gửi cho anh.
[Tôi cảm thấy mấy quyển sách này cũng không tệ lắm.]
Khi ánh mắt rơi vào một trong những cuốn sách trên đó, cô bỗng sực nhớ ra, chân thành nói tiếp: […Có điều quyển này đã không còn xuất bản, bây giờ không thể mua được trên thị trường nữa, tôi cũng chỉ tìm được một quyển, nhưng là bản fake. Ngoài quyển này ra, nếu anh cảm thấy hứng thú với quyển nào thì có thể đi mua về đọc thử.]
Nhớ lại chuyện này là cô lại thấy bất đắc dĩ. Cô tìm kiếm rất lâu, khó khăn lắm mới mua được một quyển ở nước ngoài, nhưng khi nhận được mới phát hiện nó là bản fake. Cho đến bây giờ cô vẫn chưa tìm được quyển sách gốc.
Chu Thuật Lẫm nói ‘ừm’ rồi lưu hình ảnh lại.
Những quyển sách này khác xa với thể loại sách mà anh vẫn thường đọc, song vẫn có thể đọc thử. Vừa rồi anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, không ngờ cô lại hứng thú với việc này đến vậy. Chỉ là phong cách của mấy quyển sách này có vẻ khá khác biệt so với con người cô.
Không liên quan đến tình yêu tình báo gì đó, bố cục và phối cảnh rất vĩ mô.
Anh cũng đại khái đoán được lý do cô xuất hiện, bèn nói: [Cô Thẩm, phí sửa chữa không đáng là bao, cô đừng lo nghĩ nhiều.]
Thẩm Di ngây ra. Cô nghĩ, có lẽ cô đã gặp được người tốt nhất trong cuộc đời mình, người chân thành nhất và cũng không gài bẫy cô.
Đây có thể được coi là một sự tồn tại hiếm có trong suốt 26 năm cuộc đời của cô.
Vừa rồi thậm chí cô còn lo rằng mình không thể trả nổi nếu số tiền bồi thường quá lớn, còn cẩn thận kiểm tra lại số dư trong tài khoản ngân hàng.
Nhưng không ngờ mọi sự lo lắng của cô đều là vô nghĩa.
Cô xấu hổ nói: [Như vậy sao được chứ?]
Chu Thuật Lẫm: [Chỉ cần cô chia sẻ với tôi những chuyện thường ngày, gợi ý cho tôi một vài hướng dẫn, vậy là đủ xóa hết số tiền bồi thường kia rồi.]
Thẩm Di lập tức hiểu ra, số tiền bồi thường đó trong mắt anh chẳng đáng nhắc tới, giá trị khi làm những việc kể trên đối với anh mới quan trọng hơn.
Đối phương thật sự rất thẳng thắn, không câu nệ tiểu tiết, cô cũng không cố chấp mà sảng khoái đồng ý: [Được.]
Chu Thuật Lẫm nói: [Trong một tháng là được.]
Thẩm Di cười, có thể nhận ra anh rất nghiêm túc.
Chuyện này thật sự rất hiếm thấy.
Khoản tiền bồi thường được giải quyết một cách dễ dàng, Thẩm Di cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Ngày hôm sau, vì là cuối tuần nên Thẩm Bách Văn và Thẩm Hồi đều có mặt ở nhà.
Buổi chiều Thẩm Di định đi spa, chuẩn bị sửa soạn đơn giản, tối nay cô và Chu Diệc Hành sẽ đến tham gia một bữa tiệc.
Sau khi hỏi rõ tình hình, Thẩm Bách Văn mới yên tâm gật đầu: “Vậy con đi chơi đi.”
Nói xong, ông ấy đưa một chiếc chìa khóa xe đến trước mặt cô.
Thẩm Di tò mò ngước mắt lên, ông ấy cười nói: “Không phải con bảo quản gia mang xe của con đi sửa sao? Xe vẫn chưa sửa xong, bố mua cho con một chiếc xe mới rồi đấy. Bố chọn theo sở thích của con nhưng không biết con có thích hay không, lát con ra ngoài xem thử đi.”
Tuy rằng cô từ chối nhưng ông ấy vẫn mua cho cô một chiếc xe mới. Ông ấy nhớ rõ cô đã lái chiếc xe kia được hai ba năm rồi.
Dù sao cũng đã mua rồi, Thẩm Di chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy: “Con cảm ơn bố.”
Thẩm Hồi gắp món ăn trước mặt cô: “Chị, chị xem bố có bao giờ chủ động với em như thế đâu.”
Thẩm Bách Văn liếc nhìn cậu ấy: “Bố mà chủ động hỏi con một lần, sợ là con sẽ lấp đầy gara nhà mình ấy chứ.”
Thẩm Hồi cảm thấy ông ấy đang có thành kiến với mình.
Cùng lắm cậu chỉ lấp mất một nửa thôi mà.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Bách Văn đưa một tập tài liệu cho Thẩm Di.
Tập tài liệu rất dày, Thẩm Di hỏi ông ấy: “Đây là gì thế ạ?”
“Bố định chuyển một số tài sản sang cho con. Cho con đấy, cũng là của hồi môn.”
Cô ngạc nhiên, ngón tay siết chặt tập tài liệu.
Thẩm Bách Văn nhẹ giọng nói: “Tuy rằng bây giờ nhà chúng ta đang gặp chút vấn đề, nhưng chuyện kết hôn của con gái cũng không phải chuyện nhỏ, Di Di của chúng ta phải gả đi một cách vẻ vang. Sau này có rất nhiều chuyện phải dùng đến tiền, con cứ cầm trong tay nhiều hơn một chút sẽ tốt hơn. Còn có vài thứ khác… Cụ thể thế nào con cứ từ từ xem, có gì không hiểu thì cứ hỏi bố. Bố và mẹ con đã chuẩn bị của hồi môn cho con từ mấy năm trước rồi, cho nên bây giờ cũng không phải quá khó khăn.”
Thẩm Di mở ra xem, chỉ lật xem qua vài trang cũng có thể nhìn ra giá trị rất lớn. Thật ra cô không cần những thứ này, cô hơi mím môi, hỏi: “Liệu có nhiều quá không ạ?”
Thẩm Bách Văn: “Không nhiều đâu, không nhiều nhặn gì cả. Đây chỉ là của hồi môn thôi, sau này vẫn còn nữa. Đợi sau khi bố mẹ mất rồi, tài sản trong nhà đương nhiên đều là của các con.”
Thẩm Di lo lắng chuyện này là ý của một mình ông ấy: “Mẹ con…”
Thẩm Bách Văn hiểu ý của cô, ông ấy cười: “Đây cũng là ý của mẹ con.”
Lời này giống như chỉ nói cho có.
Phản ứng của Thẩm Di cũng rất bình tĩnh, cô chỉ gật đầu, biết đây không phải do Thẩm Bách Văn tự quyết định là tốt rồi.
“Kết hôn rồi cũng không khác với lúc chưa kết hôn, Di Di đừng căng thẳng quá. Dự án bố giao cho con mấy ngày hôm trước vẫn do con làm, tất cả những việc khác trong nhà vẫn giống như trước kia.” Ông ấy sợ cô không quen nên sắp xếp trước cho cô.
Thẩm Di nhếch môi, gật đầu.
…
Cô trang điểm sửa soạn xong thì cũng đã đến giờ, Chu Diệc Hành lái xe đến đây đón cô.
Hôm nay anh ta không lái chiếc siêu xe hàng hiếm màu xanh đó nữa mà lái một chiếc Bentley màu đen khiêm tốn hơn rất nhiều. Khoảng thời gian gần đây anh ta cũng thường xuyên lái chiếc xe này.
Thẩm Di theo thói quen ngồi lên ghế lái phụ của anh ta. Khi điều chỉnh chỗ ngồi, cô vô tình nhìn thấy thứ gì đó, động tác có hơi khựng lại để nhìn kỹ hơn.
Một thỏi son kem YSL nằm ở một góc không khiến cho người ta chú ý.
Dường như nó nằm sẵn ở đó đợi cô tới.
Mập mờ nhưng vừa phải, không đến mức khiến cô không phát hiện ra được.
Cô cũng không phải là con ngốc, ngược lại còn rất thông minh.
——Cô biết có một người phụ nữ khác đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô.
Nhưng cô không có ý định vạch trần, cũng không nhặt thỏi son kem ‘vô tình rơi xuống’ kia, chỉ liếc mắt đi chỗ khác, thắt dây an toàn vào.
Chu Diệc Hành đang lái xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, thỉnh thoảng lại bớt chút thời gian liếc nhìn cô, trong đôi mắt tràn ngập sự vui vẻ: “Chỉ trang điểm đơn giản thôi mà cũng xinh nữa.”
Thẩm Di ngây ra, nở nụ cười.
…
Bữa tiệc tối nay khá hoành tráng, có không ít chỗ ngồi và rất náo nhiệt.
Trong mắt người ngoài, bây giờ bọn họ là vợ chồng sắp cưới, thế nên xuất hiện cùng nhau cũng là chuyện bình thường.
Lúc bọn họ tới nơi không sớm cũng chẳng muộn, được phục vụ dẫn vào trong. Trên bàn có vài gương mặt quen thuộc, cũng có những gương mắt lạ lẫm.
Mọi người lục tục kéo đến, bầu không khí càng ngày càng náo nhiệt.
Bọn họ vừa tán gẫu vừa giới thiệu bản thân, sau khi đi một vòng cũng quen biết được kha khá.
Nhưng bàn ăn quá lớn, trong bữa tiệc cũng có rất nhiều người nên sẽ có lúc không thể nói chuyện được.
Người bên cạnh Lục Khởi giới thiệu với anh ta: “Vị đó chính là cậu chủ nhà họ Chu và vợ sắp cưới của anh ta. Vợ sắp cưới của anh ta là cô chủ của tập đoàn Thẩm thị.”
Anh ta liếc nhìn phía đối diện, dường như đang suy tư điều gì đó rồi gật đầu một cái.
Giữa buổi tiệc, Chu Diệc Hành đi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại.
Thẩm Di nói chuyện với người khác một lúc vẫn chưa thấy anh ta quay lại, cô nhìn ra bên ngoài mấy lần, sau đó đứng dậy đi ra ngoài tìm anh ta.
Cô đi ra ngoài tìm một lúc mới thấy bóng dáng của anh ta. Anh ta đã nghe xong điện thoại, nhưng gặp được ai đó nên đành phải dừng bước nói chuyện mấy câu.
Thẩm Di thấy vậy cũng yên tâm hơn, đang nghĩ xem nên tiến lên hay quay về thì lại nghe loáng thoáng tiếng bọn họ nói chuyện.
Ngón tay đang xách làn váy của cô hơi siết chặt, bước chân cũng bất giác dừng lại trong một góc tối tăm.
Người kia hỏi: “Xong rồi à? Người kia… Không làm ầm ĩ chứ?”
Bởi vì cách một khoảng khá xa nên cô không nghe được rõ, chỉ nghe thấy tiếng anh ta cười khẽ giống như mây mù.
Cô dựa vào vách tường, nhắm mắt lại.
Dường như cô cũng đọc hiểu được ‘ngôn ngữ không thành lời’ mà chỉ có cánh đàn ông mới có thể hiểu được.