Xuyên Không Đến Thế Giới Khác

Chương 2

Sáng hôm sau thức dậy, như một thói quen, anh rung chiếc chuông.

Không lâu sau một dàn hầu gái mở cửa đi vào, vệ sinh sáng cho anh rồi một hầu nữ bế anh đến phòng ăn.

Ngồi ăn đối diện 2 đứa em của mình, anh vừa nhìn chúng vừa nghĩ:

(Đây có lẽ là na9 1 còn bé gái kia chắc là nhân vật đó. Con bé kém mình 2 tuổi. Hình như cô bé tên Celine còn na9 này là Cedric thì phải)

Sau khi ăn xong, anh nói:

- Ăn xong ra chỗ nhà kính gặp ta.

- Vâng ạ.

- Vâng anh trai.

Ăn xong, anh lâu miệng rồi nhờ nữ hầu bế anh ra chỗ đó trước.

Đến nơi đó, Alice không khỏi trầm trồ vì độ tránh lệ và đệ mắt của khu vườn trong nhà kính này.

(Nghe nói cha của nguyên chủ từng tạo ra nơi này để dành riêng cho người mẹ đã khuất của cậu ta. Người mà công tước đại nhân yêu có khác, nhìn món quà tráng lệ thế này cơ mà. Khu vườn này đã là của nguyên chủ sau khi mẹ mất. Nghe nói trong nguyên tác dì khi biết tin khu vườn thuộc về cậu ta chứ không phải mụ đã phát điên nhưng vẫn giả vờ. Giờ nhìn lại thì biết lí do sao dì muốn khu nhà kính này rồi)

Ngồi ơn chiếc bàn nơi chuẩn bị sắn nhưng chiếc bánh ngọt, anh đợi đến khi bọn trẻ đến.

Một lúc sau, Alice thấy hai đứa trẻ được một hầu nữ trông tầm 12t dẫn đến.

Cô ta để kệ cho hai đứa trẻ tự trèo lên ghế còn cô ta thì trễm trệ ngồi lên chiếc ghế gần anh.

Cô ta cố tỏ vẻ đáng yêu khi sát lại gần anh hơn.

(Bộ trẻ em nơi này đều như thế à?)

- Cô tránh đi đi được không, bầy giờ tôi muốn riêng tư với hai đứa âm của mình.

- Thiếu gia, sao em lại phải đi chứ, ngài chẳng thương em gì hết!

(Làm ơn chữa căn bệnh ảo tưởng của cô đi. Cô có phải nu9 ngôn tình đâu mà ra vẻ như thế. Nhìn phát ớn. Cô quên thân phận mình à)

Tuy rất muốn nói thế nhưng anh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.

Nhìn lại hai đứa em thì thấy quần áo chúng mặc trông quá bình thường trong khi nữ hầu này lại đeo cả đá quý và trang sức lên người.

- Cô lấy mấy thứ đó đâu ra.

- À cái này ấy ạ. Công nương tặng em đó, đẹp không?

Anh mỉm cười lần nữa.

(À, ra là vậy. Hình như cô ta một họ hàng nhà dì đề cử thì phải. Nếu bây giờ mà đuổi chắc bà ta sẽ giận mình và tìm cách trách cứ mình cho coi. Nhưng khô làm vậy thì cô bé này vẫn sẽ tiếp tục bắt nạt Celine)

- Cô tên là gì nhỉ?

- Dạ thưa ngài, tên em là Cery ạ.

Cô ta mỉm cười nghĩ rằng chẳng lẽ ngài để í cô ta rồi ư.

Nhớ lại hồi đó nàng vẫn chỉ là con gái của một nam tước nghèo khó.

Khi nghe tin người cô họ hàng đã gả cho công tước Winters, cha nàng đã đề cử với cô ấy cho nàng làm hầu gái cho hai đứa trẻ này.

Lúc mới tới nơi này, nàng đã trùng tiếng sét ái tình với thiếu gia Alice.

Nàng yêu anh không những vì quyền lực mà vì cả sắc đẹp hiếm có của anh.

Nàng ta đã tưởng tượng nếu được làm thϊếp thôi thì cũng sẽ được ăn sung mặc sướиɠ, không cần phải như hồi còn làm con gái của một nam tước nghèo nữa.

Anh nhìn vào mắt cô ta, cáu nhìn chằm chằm khiến cô ta bối rối.

Không nói gì, anh gia hiệu cho một hầu nữ đứng canh cách đó không xa.

Hầu nữ ngay lập tức hiểu í và ra hiệu cho hai hầu nữ nữa, tiến lại gần Cery, cô lấy hết trang sức từ cô ta trong khi hai hầu nữ kia giữ cô ta lại.

Cery tức giận hét :

- Bỏ tay các người ra khỏi ta lũ thấp hèn này!

Nhưng hầu nữ kia vẫn lạnh lùng lấy đi hết trang sức đính trên quần áo và tóc.

Làm con việc, Cery liền bị hai nữ hầu kia ném xuống đất rồi ép cô ta quỳ xuống.

Cô ta ngừa mặt lên, mong chờ Alice sẽ làm gì đó nhưng chỉ nhân lại một cái nhìn chọn ghét. Liếc nhìn sang hai đứa trẻ đang im lặng, Cery nói:

- Hai đứa làm gì đi chứ!

Lúc Celine có vẻ định lên tiếng thì bị anh ngắt lại.

- Không cần sợ. Nên nhớ họ của hai đứa là Winters, còn về Cery, cô có vẻ là một kẻ không biết thân biết phận nhỉ?

- Không đâu thiếu gia, làm tha cho em!

- Đuổi cô ta đi. Một kẻ tự í lấy đồ và bắt nạt chủ nhân mình lại còn có í nghĩ không biết thân biết phận không nên tồn tại ở nơi này.

- Vâng thưa chủ nhân.

Nói rồi nữ hầu lôi cô ta đi mặc cho sự la hét.

Anh nhìn vào hai đứa em của mình, nhẹ giọng nói:

- Ta sẽ phân người khác đến chăm sóc hai em sau, giờ thì ăn đi, đừng nhìn ta nữa.

Celine đứa trẻ khẽ mỉm cười tiếp tục ăn còn Cedric thì nhìn chằm chằm anh một lúc mới ăn tiếp.

Chơi Đức một lúc thì Celine có vẻ buồn ngủ nên Alice ra lệnh hầu nữ mang cô bé về phòng.

Bây giờ trong nhà kính chỉ còn anh và em trai.

Sắc mắt Cedric trở lên nghiêm túc, cậu bé hỏi:

- Anh là ai?

Cậu thấy anh mỉm cười, một nụ cười giống với người đó, một người quan trọng với cậu.

- Em thử đoán xem nào. Rốt cuộc anh là ai.

Cedric nhìn điệu bộ này liền nghĩ tới một người.

- Rốt cuộc đây là lần thứ bao nhiêu anh không nhắc em về chuyện này vậy, anh trai.

- Xin lỗi, tại đột xuất quá nên anh không kịp thông báo.

- Còn ai nữa không? Theo em nhớ mấy vụ này thường có hai người đi cùng mà.

- Còn có bạch tuộc xanh nữa.

- Vậy nhiệm vụ là gì?

Alice chia sẻ bảng nhiên vụ với Cedric.

Sau khi nắm rõ tình hình, cả hai nói chuyện một lúc rồi mới về phòng ăn vì giờ đã đến lúc ăn trưa.

Ăn xong, anh đi ra thư viện, tìm một cuốn sách nói về đất nước, giáo phái và vị thần nơi này.

Ngồi trên ghế mở cuốn sách ra đọc.

(Hừm, Đế quốc Asters,một nơi hùng mạnh và giàu có và được ban phước bởi “Nữ thần bốn mùa”. Chắc là cô ấy. Cuốn sách này viết rằng trụ cột của Đế quốc là bốn vị Công tước gồm: Springs - phía Đông, Summers - phía Tây, Autumns - phía Nam và Winters - Bắc... Trong 4 gia đình phải chọn ra một ứng viên cho chức Thánh nữ/Thánh tử. Chỉ có hai người đước chọn trong 4 ứng viên. Việc này là luật lệ bắt buộc do Hoàng đế dầu tiên của đế quốc đề ra)

Đọc thêm một lúc, Alice gập cuốn sách lại.

Anh nhớ lại rằng trong nguyên tác, nữ 9 được Công tước Autumns nhận nuôi và trở thành một trong 4 ứng viên của chức vị Thánh nữ.

Nguyên chủ cũng vậy nhưng do đã chết nên được Celine thay vào.

Kết quả người được chọn lại là nữ 9 và tứ Công chúa... Một lúc sau anh nghe tiếng gõ cửa. Ra mợ thì thấy 2 anh em, Alice mỉm cười, anh quyết định chơi với bọ trẻ trước, nguyên tác cứ để sau vì anh biết rằng thể nào trong tương lai nó sẽ chẳng còn.

Chơi đến gần tối thì dì về.

Dì ấy cảm ơn anh rồi dẫn hai đứa trẻ đi, anh cũng không để tâm về phòng mình ngủ vì khi ấy trời đã tối.

- Thật tiếc vì cơ thể này quá yếu đi.

Nằm trên giường, anh ngẫm nghĩ lại:

(4 na9 giờ còn một. Không biết tên bạch tuộc xanh kia sẽ xuyên vào ai đây. Tên đó vốn giỏi nên chắc không cần lo làm gì cho mệt, dù gì thì hắn thể nào cũng ổn vì hắn hơn anh trai ở khoản giao tiếp. Hiện tại còn lâu nguyên tác mới bắt đầu nên cứ tận hưởng đã. Nước chưa đến chân không việc gì phải nhảy)

Anh nhắm mắt và chìm sâu vào giấc ngủ.

Tại một nơi nào đó, một cậu bé tỉnh dậy. Ngó nghiêng xung quanh rồi vừa thở dài vừa cười:

- Đúng là chẳng thông báo trước cho người ta gì cả mà. Ha.