Nồi hơi làm mờ kính mắt của Kỷ Minh Tranh, nổi lên một tầng sương mù, cô tháo xuống, nhưng không mang vải lau kính, vì vậy liền đặt sang một bên.
Bành Hướng Chi nhìn đôi mắt xinh đẹp và lông mi cong cong của cô ngẩn người: "Mắt cậu rất đẹp, hì, giống ai kia......"
"Ai kia là ai...... " Nàng nhất thời không nhớ nổi ngôi sao kia tên là gì.
"Lạc đề rồi." Kỷ Minh Tranh nhẹ giọng nói, cúi đầu nhìn bản đồ.
Bành Hướng Chi lấy tay vẫy hai cái trước mặt cô: "Cho nên cậu có thể nhìn thấy?"
Kỷ Minh Tranh nhìn màn hình điện thoại, giơ tay nắm lấy đầu ngón tay nàng, đặt lên bàn, rời đi: "Số độ không cao."
"À," Bành Hướng Chi lại liếc cô một cái, trở về vấn đề chính tiếp tục nói, "Tôi tính toán một chút, nhân vật chính là Tiền Chi Nam, cậu, tôi đạo diễn, biên kịch, hậu kỳ, tổng cộng 4 nữ 1 nam, 3 phòng là đủ rồi, Tiền Chi Nam ở một mình."
"Cậu ở với tôi nhé?" Mặc dù trong lòng nàng đã an bài, nhưng vẫn muốn xác nhận một chút.
Kỷ Minh Tranh không quá quen với ai, huống chi gần đây quan hệ bác sĩ - bệnh nhân hòa hợp của hai người, không ở cùng nhau không thích hợp, ha ha ha.
Kỷ Minh Tranh có chút do dự, cô không quen ngủ chung phòng với người khác, nhưng phúc lợi của đoàn kịch, cũng khó mà nói muốn ở phòng đơn.
Huống chi, cô đi ra ngoài là muốn cùng Bành Hướng Chi nói chuyện kia.
Vì thế cô không phát biểu ý kiến phản đối.
Bành Hướng Chi hiện tại là thăm dò ngọn nguồn của cô, chỉ cần cô không từ chối, cơ bản hẹn tương đương đồng ý.
Trong lòng nàng "Mị ha ha" mà cười hai cái, thật ra nàng còn có một chút tư tâm như vậy.
Lần trước gọi điện thoại cho Kỷ Minh Tranh, chính mình nhanh chóng liền ngủ thϊếp đi, một đêm không mộng, rất khác thường, sau đó nàng tổng kết, có thể là Kỷ Minh Tranh người này quá chậm, chậm đến mức giống như sách vở lúc đi học, lẳng lặng mở ra ở nơi đó, chờ đợi gió đi ngang qua, mới có thể mềm mại lật lên một trang.
Rất dễ dàng làm người ta buồn ngủ.
Rất dễ dàng ngủ.
Nàng đang miên man suy nghĩ, lại nghe Kỷ Minh Tranh xác nhận lần nữa: "Thật sự không lạnh?"
"Không lạnh, mọi người đều nói không lạnh." Bành Hướng Chi ghét bỏ cao giọng, thật sự "Kỷ" nhân ưu thiên*.
*"Kỷ" nhân ưu thiên ("纪"人忧天): Từ kỷ (纪) thay thế cho từ kỷ (杞) trong câu gốc là kỷ nhân ưu thiên (杞人忧天) có nghĩa là lo lắng thái quá.
Vì Kỷ (纪) là họ của Kỷ Minh Tranh (纪鸣橙) nên có thể hiểu ở đây là Kỷ Minh Tranh lo lắng thái quá.