Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 17

Kéo gió, kéo mây, kéo ánh sáng, kéo âm thanh nhất thành bất biến mấy chục năm, kéo thời gian và khoảng cách.

Trái tim Kỷ Minh Tranh đập thình thịch, híp mắt tìm ra hơi thở trầm ổn từ trong cảm giác bị ném đi, tay vốn có thể nắm chặt áo Bành Hướng Chi, rất khắc chế không nắm lấy nàng.

Nhưng đầu ngón tay của cô đang run rẩy, dần dần cùng tần số với trái tim.

Cô cũng không biết, thành phố này còn có thể cho phép đấu đá lung tung như vậy, cũng không biết đầu óc choáng váng là chính mình, hay là xe cộ cùng người đi đường dần dần vặn vẹo.

Có một chút sợ hãi, nhưng không nhiều lắm, cô nhẹ nhàng áp trán đội mũ bảo hiểm để ở đầu vai Bành Hướng Chi.

Sau đó trong tiếng nổ đinh tai nhức óc nghe được tiếng cười khẽ của Bành Hướng Chi.

Thời điểm con gái có mị lực nhất, hoặc là nói, thời điểm nhân loại có mị lực nhất, vĩnh viễn đều là bày mưu tính kế, bất luận là Kỷ Minh Tranh đứng ở bên cạnh ghế nha khoa nhìn tấm phim X- quang, hay là Bành Hướng Chi cảm nhận được động tác giao phó rất nhỏ của người phía sau.

Nhưng chúng lại khác nhau như thế, một là theo khuôn phép cũ, một là không theo lẽ thường.

Kỷ Minh Tranh nhớ tới vườn trường trung học, nhớ tới đám côn đồ dựa vào xe máy bị cô vòng qua, xe của bọn họ không đẹp như Bành Hướng Chi, nhưng có lúc cũng sẽ "ô" một tiếng mang theo gió bên người, sau đó tiểu cô nương ngồi ở ghế sau mở rộng cổ họng thét chói tai.

Cô cảm thấy chói tai, nhưng lại nhịn không được nhìn thêm một cái.

Một hành trình đủ được gọi là mạo hiểm sắp kết thúc, tốc độ xe dần dần chậm lại, âm thanh quấy nhiễu màng nhĩ cũng vậy, Bành Hướng Chi dừng ở trước cửa tiệm, chống xe máy ý bảo Kỷ Minh Tranh xuống trước, sau đó bản thân vẫn thuần thục cởi mũ bảo hiểm, vuốt tóc, tóc xoăn rơi xuống mặt cười hỏi cô: "Sướиɠ nhỉ?"

Ấn đầu lưỡi, kẹo cao su không nhổ còn có thể nếm ra một chút vị ngọt.

Kỷ Minh Tranh thở dài một hơi, đứng ở một bên, thật ra trong lòng cô còn có một chút lo sợ, lúc xuống xe bước chân cũng có cảm giác phù phiếm, không thích ứng nhất chính là lỗ tai, âm thanh bên người đều giống như bị điều khiển từ xa tắt nhỏ một ô, cô phải rất cố gắng nghe, mới có thể nghe thấy loa lớn đang hô: "Giảm 50% toàn thời gian, ba ngày cuối cùng."

"Cũng tạm." Cô nói.

Cái gì gọi là cũng tạm? Sướиɠ hay khó chịu?