Cô khẳng định từ đáy lòng đối với thế giới tinh thần rộng lớn của Bành Hướng Chi, biểu hiện này là vài ngày trước còn vẻ mặt hoảng sợ hỏi mình có phải mắc chứng ổ răng khô hay không, vài ngày sau nàng kiếm được 258 vạn, ngàn dặm xa xôi đến khoe khoang khoang miệng lại có thể chế phục kẹo cao su.
Chưa từng thấy qua hai nhân cách chung sống hòa bình như vậy.
"Đừng lái xe nữa, hôm nay tôi dẫn cậu đi hóng gió, mời cậu ăn một bữa ngon, bù lại bữa trước."
Thấy Kỷ Minh Tranh do dự, nàng còn nói: "Tôi có nói với cậu hay không, Tiền Chi Nam lên kế hoạch cho bộ kịch kia, chính là cái cậu vừa nhận, có phúc lợi đấy."
"Phúc lợi gì?"
"Tuần sau thu âm xong, anh ấy mời chúng ta ra ngoài chơi."
Người chế tác mới của Tiền Chi Nam lên đường, sau này chỗ cần chiếu cố còn nhiều, giống như ông chủ của anh ấy, đặc biệt biết làm người.
"Chiều nay hai chúng tôi gặp nhau ở trong phòng thu, anh ấy hỏi tôi muốn đi đâu, tôi nói nếu không tìm một căn cứ cắm trại, lần trước Vãn Vãn bọn họ đi ra ngoài, nói là chơi rất vui, lần đó tôi đi bờ biển, không đi được."
"Cậu có đi hay không?"
Kỷ Minh Chanh không nói gì.
"Đi đi, nhìn cậu cả ngày vùi đầu và trong nhà, chưa từng cắm trại qua nhỉ?"
"Chưa."
Bành Hướng Chi cười: "Vậy tôi coi như cậu đồng ý rồi, anh ấy bảo tôi chọn chỗ, lát nữa chúng ta ăn cơm, cùng nhau xem."
"Lên xe."
Kỷ Minh Tranh nhớ tới lúc trước nói chuyện với mẹ cô, có thể, lần này là cơ hội để nói chuyện một chút.
Vì thế cô đẩy con xe máy điện nhỏ qua một bên, nhận lấy mũ bảo hiểm Bành Hướng Chi đưa tới, nhìn Bành Hướng Chi hơi nghiêng về phía trước nắm lấy tay lái, do dự mãi, vẫn quyết định nói ra.
"Tôi có một vấn đề không lịch sự muốn hỏi cậu."
"Cậu cứ nói thẳng đi."
Kỷ Minh Tranh nhíu mày: "Có một lần tôi lên mạng tìm kiếm, trong lúc vô tình nhìn thấy người ta nói, mặc quần như vậy..."
"?"
"Nếu," cô nghiêm túc nhìn chằm chằm vào chiếc quần da không khẽ hở, châm chước uyển chuyển thay đổi cái cách nói, "nếu trong cơ thể có khí cần thải ra ngoài, chiếc quần sẽ phồng lên."
"Là thật sao?"
"Đánh rắm!"
"Ừ, đại khái chính là cái ý đó." Kỷ Minh Tranh rất rụt rè.
Bành Hướng Chi cứng họng: "Tôi nói người nói bậy là đang đánh rắm!"
"Tại sao lại nổi mụt, tôi hỏi cậu tại sao lại nổi mụt? Cậu có kiến thức cơ bản hay không, cậu không phải là tiến sĩ sao!" Bành Hướng Chi phát điên, ở bên cạnh phòng khám của bệnh viện, giống như người bệnh muốn đến khoa tâm thần.