Tự Do Sau Ly Hôn

Chương 5

Tại công ty.

Giờ nghỉ trưa mọi người trong văn phòng tụ tập lại vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm. Kiều Hân vừa mới từ tầng hai đi lên đã bị đồng nghiệp gọi lại.

"Chị Kiều, bọn em đang nói về chuyến đi leo núi cuối tuần này, chị có đi cùng mọi người không?"

Kiều Hân còn chưa kịp trả lời, Giang Thiên không biết từ đâu đã đi tới, tay khoác trên vai cô nói.

"Leo núi hả? Tính thêm tôi nữa, thư ký Kiều cũng đúng là cần rèn luyện cơ thể, chi bằng tất cả cùng đi đi."

Cánh tay đang đặt trên vai Kiều Hân nhẹ nhàng vuốt đầu vai của cô một cái, ý tứ chính là tối nay cô tiếp tục ở lại "tăng ca", nhưng mà ngày mai là cuối tuần rồi mà cô vẫn phải tăng ca sao?

Cô cười khẽ quay lại nhìn hắn, giọng trêu đùa nói, "Giang tổng đúng là biết bóc lột cấp dưới, cả tuần bắt em tăng ca rồi, ngay cả cuối tuần cũng muốn chiếm dụng thời gian của em sao?"

Người đàn ông híp mắt cười, trong mắt loé lên một tia sáng khó tả. Hắn ghé sát vào bên tai cô ái muội nói, "Còn không phải là bởi vì thư ký Kiều quá giỏi giang hay sao? Vậy cô có muốn đi hay không?"

"Đi, đương nhiên là phải đi rồi, Sếp tổng nói cái gì chính là cái đó, cấp dưới như em đây, không phải mạng cũng cho ngài hay sao?"

Kiều Hân nói ra câu này, tất cả mọi người đều cười rộ lên, cho rằng cô đang nói giỡn, nhưng chỉ có Giang Thiên là nhìn thấy ánh mắt quyến rũ của cô. Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, vô cùng dụ người, như yêu tinh muốn mê hoặc người ta lọt vào trong bẫy vậy.

Kể từ buổi tối hoang đường hôm đó, dường như giới hạn giữa cả hai đã bị phá vỡ. Giang Thiên thường xuyên dùng ánh mắt đen tối nhìn cô, thỉnh thoảng đυ.ng chạm trêu ghẹo cũng không hề thiếu.

Nếu là trước kia thì Kiều Hân nhất định sẽ tránh hắn thật xa. Nhưng cô bây giờ đã khác xưa, càng không cần phải thủ thân như ngọc vì bất kỳ kẻ nào, nếu hắn đã tự đưa tới cửa thì cô tội gì phải từ chối?

Không nói đến thân phận bất phàm của hắn, chỉ cần nhìn khuôn mặt tuấn tú và dáng người cao lớn kia cũng đủ để phụ nữ chết mê chết mệt. Càng đừng nói... đêm đó hắn liếʍ huyệt khiến cô sướиɠ lên tiên, suốt mấy đêm vẫn nhớ mãi không quên. Thật không biết đầu lưỡi của hắn lợi hại như vậy, nơi khác liệu có lợi hại hơn không?

Cả tuần nay hai người ve vãn qua lại, hắn luôn tìm cớ muốn cô tăng ca, nhưng mà cả hai còn chưa kịp làm gì nhiều thì luôn xảy ra các loại ngoài ý muốn, khiến cho bọn họ không thể thoả mãn đến bước cuối cùng. Ngày mai là ngày nghỉ, Giang Thiên tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

"Vậy thì tôi đợi em ở văn phòng..."

Kiều Hân và hắn liếc mắt nhìn nhau một cái, du͙© vọиɠ trong mắt không cần nói cũng hiểu. Giang Thiên cười cười cố ý lướt môi qua phần gáy trắng nõn của cô, bờ môi ấm áp để lại một nụ hôn mờ ảo. Sau đó hắn giống như không có chuyện gì quay về văn phòng tổng tài.

Quả nhiên, vừa đến giờ tan tầm, những người khác trong phòng thư ký lập tức tan làm. Sau khi Kiều Hân sửa sang xong tài liệu của ngày hôm nay, cô quay lại phòng tổng tài ở tầng 28, cả tầng lầu đã trống không không còn bóng người.

Kiều Hân giẫm lên giày cao gót tám phân, bước chân điềm tĩnh đi đến trước cửa phòng của hắn. Ngay lúc cô đang do dự chuẩn bị bước vào thì từ phía sau xuất hiện một cơ thể cao lớn ôm trọn lấy cô. Cánh tay dài vòng qua eo nhỏ của Kiều Hân, người đàn ông cố tình đẩy hông về phía trước, để người phụ nữ cảm nhận được một cách rõ ràng vật to lớn nóng rực đang đâm vào kẽ mông cô kia.

Hắn đã cứng rồi.