10 năm sau.
Dương Mạn Nhu năm nay đã tròn 16 tuổi, với dung mạo Bách bàn nan miêu cùng với bảng thành tích học tập xuất sắc. Cô khiến cho gia tộc nhà họ Vương luôn luôn tự hào về đứa cháu gái bị đằng nội bỏ rơi này. Vương Uyển Như cũng không mấy rảnh rỗi khi bà năm nay đã qua tuổi 37 nhưng vẫn nổi tiếng với ngoại hình xinh đẹp cùng phong thái lịch sự, nhã nhặn, gia tộc họ Vương giữ vững ở phong thái đỉnh cao cùng với họ Dương sau cuộc hôn nhân chính trị giữa Uyển Như và Dương Minh, hai đại gia tộc giàu có mấy ai có thể sánh bằng.
Suốt quãng thời gian dài đằng đẵng, Mạn Nhu vẫn luôn định cư ở Anh cùng với ông bà, cô hiếm khi về nước và đất nước đó cũng chẳng thể chào đón cô vì cô là đồ bỏ đi mà. Cô cảm thấy vô cùng khó chịu khi mỗi lần về quê nội lại phải trùm kín cả người, đeo kính áp tròng, tóc giả, mặc quần áo mà cô không bao giờ ưa thích, đặc biệt là phải luôn che giấu kín thân phận không để lộ cho bất kỳ ai biết cả. Nhưng Dương Mạn Nhu luôn có động lực giúp cô vượt qua mọi khó khăn thách thức, đó là Dương Phong, thiếu niên có vẻ ngoài sáng dạ, đẹp trai, điều đáng nói nhất đó chính là thằng bé là người thừa kế của Dương thị, gia tộc nắm nhiều quyền nhiều lực nhất chỉ sau Phong gia.
Lần này cũng thế, Dương Phong đứng trên sân thượng của một toà nhà bỏ hoang không mấy ai biết đến, chỉ chờ máy bay riêng của chị gái sẽ nhanh chóng hạ cánh, để cậu có để an ổn trong vòng tay ấm áp của chị yêu quý. Cậu mặc một chiếc áo hoodie free size quá rộng với cỡ người của thiếu niên tuổi 16, trên gương mặt ưa nhìn xuất hiện một vài vết bầm nho nhỏ mà Dương Phong đã vụng về che đi, ánh mắt thâm quầng có chút đờ đẫn. Nhìn cậu bé thiếu sức sống đến nỗi người ngoài nhìn vào cũng sẽ tưởng cậu mắc một căn bệnh gì đó hoặc bị suy dinh dưỡng.
Nhìn thấy chiếc trưc thăng từ đằng xa, Dương Phong vui vẻ vẫy tay ra hiệu cho phi công. Khi máy bay mới vừa hạ cánh, Dương Mạn Nhu vội vã ra khỏi bên trong và mừng rỡ ôm lấy em trai của mình.
- Tiểu Phong, lâu rồi không gặp, chị nhớ em quá!!!
- Nhu Nhu em cũng nhớ chị rất nhiều! - Dương Phong yếu ớt ôm lại người đối diện.
Ánh mắt sắc bén của Dương Mạn Nhu âm thầm quét qua một lượt trên người Dương Phong, trong lòng bỗng lâng lên cảm giác sợ hãi.
- Tiểu Phong, sao dạo này em ốm yếu thế? Không phải chế độ dinh dưỡng của Dương gia luôn rất tốt sao?
Dương Phong hoảng sợ cầm tay chị gái:
- Không, không có mà...tại em kén ăn một chút thôi. Dương gia chăm sóc em...rất tốt mà! Chị tin em đi!
Cảm thấy em trai đang nói dối, Mạn Nhu bất ngờ kéo tay tay áo của Dương Phong lên cao khiến thằng nhỏ kinh hãi. Cô không thể tin được vào mắt mình! Hiện rõ trên cánh tay trắng nõn là những vết bầm tím đáng thương hại, có chỗ còn bật máu do bị hành hạ quá lâu, vết sẹo này chồng chất vết sẹo kia, cổ tay lỏng lẻo như suýt gãy rụng đến nơi. Không chỉ có thế, trên mặt còn có những dấu vết đỏ vì sử dụng quá nhiều thuốc sát trùng.
- Chị! Đau! Đau!
Dương Phong rụt cổ tay lại, vô lực nắm lấy nó, bất giác ngồi phịch xuống đất.
- Tiểu Phong, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy? Ai làm gì em? Chị nhất định sẽ xé xác bọn chúng!
Dương Mạn Nhu đau khổ nhìn em trai đáng thương của mình đang vô thức rơi từng giọt nước mắt xuống đất. Lòng như có nghìn tảng đá đè vào. Cậu thanh niên kia vẫn cố chấp không nghe theo, lặng lẽ lắc đầu.
- Không có chuyện gì cả! Toàn bộ đều là do em gây ra! Tiểu Nhu cứ mặc kệ em đi!
- Dươnng Phong, cổ tay của em đã sắp gãy, nhanh nói cho chị biết để giải quyết kịp thời không là to chuyện đấy. Chuyện này Dương Minh đã biết chưa? - Dương Mạn Nhu lay nhẹ vai của em trai.
- Bố...chưa biết....bố ít khi về nhà lắm. Miễn thành tích của em vẫn tốt thì không sao cả...không có vấn đề gì....- Em...em bị bạo lực học đường sao? - Dương Mạn Nhu sửng sốt, Dương Phong không nói gì chỉ gật đầu trong sợ hãi. Điều này làm cô vô cùng tức giận.
- Bọn chúng còn dám bạo lực học đường cậu ấm nhà Dương gia sao?
- Ban đầu thì sợ...nhưng về sau thấy em yếu đuối, không thể phản kháng nên chúng tìm đủ mọi cách trấn lột, áp bức em. Trong giờ kiểm tra phải gửi đáp án bài thi cho chúng! Tiền tiêu vặt của em một đồng cũng không còn. Em không dám nói cho người nhà biết vì sợ họ lo lắng...Dương Mạn Nhu cảm thấy vô cùng chua xót cho em trai, cô khẽ đứng dậy, cho em trai khoác lên vai mình, dứt khoát nói:
- Chúng ta đổi thân phận cho nhau, danh tính của chị được giữ kín nên không sao cả, em về Anh có ông bà ngoại lo. Chị sẽ giả thành em xử lý đám ruồi bọ kia! Được không?
- Không được đâu chị ơi, chị là con gái kia mà? Như vậy sẽ rất nguy hiểm đến chị! Lỡ như cha phát hiện thì sao? Em không muốn Nhu Nhu bị liên luỵ đâu? - Nước mắt của thiếu niên không tự chủ được trào ra ngoài, bờ vai nhỏ bé khẽ run rẩy tạo nên cảnh tượng vô cùng bi thương.
- Không sao, không sao cả. Mọi thứ sẽ ổn thôi em yêu à. - Dương Mạn Nhu lấy khăn tay lau đi những giọt nước mắt tội nghiệp của em trai. Chúng nó dám bắt nạt em thành như thế này, chị đương nhiên sẽ không thể tha thứ được rồi. Chúng nó dám đánh đến nỗi suýt nữa huỷ tay em, thì chị nhất định sẽ bẻ gẫy tay bọn chúng.
Vừa nghĩ cô vừa lấy điện thoại gọi cho Hilary. Chưa đầy 3 giây bà đã nghe máy:
- Dạ cô chủ, cô cần tôi giúp gì vậy ạ? - Hilary.
- Bảo mẫu à, bà đang ở Anh đúng không? - Dương Mạn Nhu.
- Dạ không, tôi đang ở Trung Quốc với mẹ của cô chủ, có việc gì cần sai bảo ạ?
- Bà đến gấp địa điểm cũ giúp tôi nhé, tôi đang có chuyện gấp với Dương Phong, nhớ đem theo một số băng gạc và thuốc sát trùng nữa!
- Dạ vâng, cô chủ vui lòng đợi 30 phút nữa thôi ạ!
Điện thoại đã cúp, Dương Mạn Nhu rất hài lòng với tính chuyên nghiệp của Hilary, bà là mẹ đỡ đầu của Mạn Nhu, cũng chính là người từng cứu sống cô một mạng khỏi Dương gia. Vì thế cô rất biết ơn và kính trọng bà hết mực. Tầm 30 phút sau không sót một giây, người phụ nữ đứng tuổi mang theo bên mình một chiếc vali màu đen cao cấp của thương hiệu đắt tiền và một số dụng cụ băng bó chuyên dụng đến, hỏi thăm vài ba câu về tình hình sức khỏe của cậu chủ. Sau khi biết được sự việc, bà thương cảm cùng với cô chủ của mình băng bó cho Dương Phong.
- Cái gì Nia! Con định làm chuyện đó một mình sao! Không được! Nguy hiểm lắm! - Vương Uyển Như ở Anh đứng ngồi không yên, bà không thể ngờ được mọi chuyện lại đi quá xa trong vòng mười mấy năm con trai bảo bối ở Trung Quốc lại xảy ra chuyện kinh khủng đến thế này. Mà gã đàn ông máy móc kia cũng chẳng hỏi thăm gì đến cậu bé, chỉ nhìn vào bảng thành tích học tập mà bỏ qua hết tất cả sao!
- Tất cả là vì tiểu Phong mà mẹ! Cũng đâu còn cách nào khác! Đành phải vậy thôi, con cũng muốn gặp cha dù chỉ một lần! Con hứa sẽ không gây chuyện đâu mẹ! - Dương Mạn Nhu gãi đầu.
- Không được đâu Nia yêu dấu của mẹ, nếu phát hiện ra con là nữ, các lão già đó sẽ quyết định trừ khử con ngay và luôn Nia ạ! Chuyện gì xảy ra với con từ khi còn nhỏ chẳng phải bà Hilary và mẹ đã kể hết cho con rồi sao? - Vương Uyển Như.
- Điều đó con là người nắm rõ hơn bất kỳ ai mà mẹ, hay là hãy để bà Hilary theo con sang Trung đi, con hứa chỉ giả thành Dương Phong trong vòng 6 tháng khi tay của thằng bé đã khỏi hẳn thôi!
- Ôi Nia! Con có thể sẽ mất mạng! Con là đứa con gái duy nhất của mẹ! Và cả Tiểu Phong cũng sẽ bị liên luỵ, bị trừng phạt bởi đám trưởng lão khốn khϊếp đó! - Vương Uyển Như đau khổ.
- Mẹ sẽ tìm thế thân cho thằng bé, vậy nên hãy trở về Anh đi..nhé!
- Nguy cơ bị phản bội sẽ rất cao, và không ai hiểu Dương gia hay Dương Phong bằng con, thế nhé mẹ! Con cúp đây, tất cả là vì em út của ta! Con đã lớn và con hứa sẽ thật khôn ngoan khi đi vào lãnh địa của kẻ thù, chỉ có con mới là người quyết định cuộc đời của riêng mình! - Dương Mạn Nhu cúp máy, lòng chìm trong đau đớn và khổ sở. Suy cho cùng, cô vẫn quyết sẽ đánh tàn tật kẻ đã gần phế đi tay của em mình.
Nia: Biệt danh của Dương Mạn Nhu, có nghĩa sự toả sáng, niềm vui.