Khương Minh rời đi rất nhanh, một mình tới đây, không phải để uống trà trò chuyện mà là có chút việc để làm. Vốn tưởng rằng lần trước bị đánh thuốc mê trong khách sạn sẽ như vậy mà kết thúc. Bởi vì thực sự không có dấu vết ở hiện trường. Lại không thể đánh trống khua chiêng mà làm to để hỏi chuyện này cho tới, vì vậy chỉ còn cách là bí mật điều tra.
Nhưng dù có kiểm tra và trả tiền bao nhiêu thì cũng không tìm thấy gì. Khương Minh thậm chí còn cảm thấy có lẽ chân tướng căn bản không thể tìm ra được. Không ngờ, mới hai ngày trước, đột nhiên có người gửi tin nhắn đến điện thoại di động của hắn. Bên kia đề cập rõ ràng về khách sạn và nói với hắn rằng là đã biết kẻ nào đã làm việc đó.
Khương Minh lập tức gọi điện lại cho đối phương, yêu cầu đối phương nói thẳng cho mình biết đó là ai, nhưng đối phương lại yêu cầu nói chuyện trực tiếp.
Khương Minh nghe xong lời này thực sự không có bao nhiêu hy vọng, thậm chí còn cho rằng có người đang giở trò chơi mình. Kết quả là đối phương lập tức gửi một bức ảnh, trong đó có bóng lưng của một người phụ nữ. Nhìn thấy chiếc váy màu xanh, Khương Minh biết người ở đầu bên kia điện thoại thực sự biết điều gì đó. Cho nên hôm nay bọn họ đã thống nhất thời điểm gặp mặt, Khương Minh liền vội vàng chạy tới trước. Khi đến phòng câu lạc bộ đã thỏa thuận, hắn mở cửa và nhìn thấy một khuôn mặt lạ đang ngồi bên trong. Người đàn ông đang tựa lưng vào ban công đang nghe điện thoại, thấy Khương Minh tới liền quay người lại giơ tay chào Khương Minh.
Nhưng vẫn như cũ mà tiếp tục nói chuyện điện thoại. Khương Minh bước tới ghế sô pha ngồi xuống.
"...Trong vài ngày ở đây, tôi tìm được một vài điều thú vị. Cùng lắm là chơi thêm hai ngày nữa."
Đây là lời mà Khương Minh đã nghe được, trên mặt không có biểu cảm gì thêm, chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm người đàn ông. Người đàn ông cúp điện thoại rồi đi đến phía bàn đối diện với nụ cười rạng rỡ. Người đàn ông cũng ngồi cạnh sô pha, Khương Minh mím môi, người đàn ông này biết mục đích của hắn đến đây là gì, đang đợi đối phương lên tiếng trước.
Người đàn ông không lãng phí thời gian, mở một đoạn video trên điện thoại, mở ra rồi đưa điện thoại cho Khương Minh. Khi video được phát, đó là cảnh ở một câu lạc bộ, nơi ánh sáng mờ ảo dù có thể nhìn thấy.
Nhưng lại không xem rõ được cụ thể từng người. Nhưng rõ ràng là Khương Minh gần như đã nhận ra giọng nói của một người trong số họ ngay khi nghe thấy.
"...Lần trước tôi đã khiến Khương Minh bỏ chạy. Nhị thiếu gia, tôi nghĩ lại cùng hắn chơi thêm một lần nữa?" Người đàn ông được gọi là nhị thiếu, có khuôn mặt tuấn tú bị ánh sáng mờ ảo che khuất, trong tay cầm điếu thuốc, giơ lên
hút một hơi. "Nếu cậu thực hiện thêm một nữa, liệu hắn ta có ngu ngốc như vậy không?" .
"Lần trước tôi bảo cậu làm, nhưng cậu đã không làm được? Cư nhiên cho hắn cơ hội thoát ra ngoài."
"Ai biết tên đó kia lại thông minh như vậy? Hắn linh cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức bỏ chạy."
"Kết quả là chúng ta chuẩn bị người cho hắn dùng lại hoàn toàn vô dụng."
“Được rồi, không cần làm gì nữa.” khương Dung dừng lại. "Mặc dù không đạt được kết quả mong đợi, nhưng xem ra mấy ngày nay hắn vẫn đang điều tra chân tướng, có thể thấy được hắn đại khái buổi tối ngủ không ngon."
"Vậy thôi, các người nên cẩn thận và giữ chặt miệng mình lại đi."
“Đừng ngày nào đó uống say rồi đi nói bậy ra bên ngoài.”
“Nhị thiếu gia yên tâm, chúng tôi tuyệt nhiên sẽ giữ bí mật.” Vài người lập tức bảo đảm. Nhị thiếu gia Ánh mắt nhị thiếu gia Khương Dung âm u, hắn ta định hạ dược anh trai của mình là Khương Minh, sau đó mang một thiếu niên đến cho Khương Minh.
Khi đến lúc, anh ta sẽ gọi cảnh sát và sẽ có bằng chứng, dù anh trai anh ta có nói gì thì Khương Minh sẽ phải lui về ở ẩn một thời gian. Và với vết nhơ như vậy, khi Khương Minh ra khỏi ngục, về cơ bản toàn bộ tài sản của Khương gia cũng sẽ thuộc về hắn, Khương Dung.
Tiếc là chỉ còn một bước nữa thôi. Nhưng nếu Khương Minh có thể sẽ không cẩn thận, thì sao, có nghĩa là hắn nhìn có vẻ thông minh nhưng thực chất lại gần như là người ngốc. Đã gần một tháng trôi qua mà hắn vẫn chưa tìm ra chân tướng.
Nói là phế vật cũng không sai biệt lắm.
Có thể nói, từ nhỏ đến lớn, Khương Dung đều bị người anh cùng cha khác mẹ của mình làm lu mờ. Khương Minh đẹp trai hơn anh, thông minh hơn anh, làm việc gì cũng giỏi hơn anh, dường như dù thế nào đi nữa Khương Minh cũng có thể xử lý và làm một cách hoàn hảo. Dù anh có làm gì thì bố mẹ cũng sẽ trách anh, tại sao anh lại không thể tốt bằng anh trai mình? Dù là cha hay mẹ anh, anh cũng sẽ không bao giờ tốt bằng Khương Minh trong mắt họ.
Nếu họ biết Khương Minh vì chuyện ngu ngốc này mà vào tù, thì không biết bố mẹ có còn coi trọng Khương Minh hay không. Khương Dung cười lạnh. Trước tạm hoãn lại , sau này sẽ tìm ra được cách mà đối phó với Khương Minh . Video dừng phát ở đây, hình ảnh dán chặt vào khuôn mặt kiêu ngạo của Khương Dung.