Hệ thống giám sát trong khách sạn bị hỏng nên không tìm ra được ai đã đánh thuốc mê mình. Lúc đó có rất nhiều người, chỉ là một bữa tiệc nhỏ, rượu anh uống đã qua tay nhiều người, ai cũng có thể thêm gì đó vào.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng kiểu đánh thuốc mê này lại thực sự xảy ra với mình. Nếu như không phải trước tiên cảm giác được trong cơ thể có gì dị thường, sớm rời đi, lại bị nhiều người nhìn chằm chằm, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết được. Khương Minh không muốn nghĩ tới khả năng đó, hắn muốn biết bây giờ là ai bỏ thuốc mê hắn. Tuy nhiên, dù hỏi ai thì hắn cũng không thể biết đó là do nguyên nhân gì, thôi thì phải bỏ qua.
Khương Minh nắm chặt nắm đấm, ai lại nhắm vào hắn như vậy, coi hắn như cái gai trong mắt sao? Tốt nhất đừng để hắn phát hiện, hắn nhất định sẽ cho đối phương biết Khương Minh rốt cuộc sẽ có bao nhiêu thân thiện. Lần này kế hoạch của đối phương thất bại, Khương Minh bất ngờ trốn thoát, hắn cũng không có ý định gọi cảnh sát.
Bởi vì nếu cảnh sát gọi đến, hắn rất có thể sẽ không giấu được việc mình đã ngủ với chàng trai ăn mặc như một người phụ nữ vào tối đó. Hắn nghĩ đến những lời đối phương nói trước khi xuống xe, đối phương đã coi hắn, Giang Minh, làm một công cụ giải tỏa du͙© vọиɠ. Khương Minh trong lòng như có lửa đốt.
Nhìn thế nào cũng thấy cậu ta có vẻ có kinh nghiệm phong phú. Người như vậy có thể tùy tiện ngủ với ai mà không biết người đó có bệnh hay không. Khương Minh bận rộn cả một ngày, sau đó mới nhớ ra mình nên đến bệnh viện kiểm tra, lúc đó cũng chưa muộn. Khương Minh lái xe đến bệnh viện tư nhân của mình và trải qua một cuộc kiểm tra cơ thể nghiêm ngặt.
Một loại xét nghiệm nào đó không thể có kết quả nhanh như vậy, để phòng ngừa thì tốt hơn là nên tiêm trước, Khương Minh chợt nhớ lại một đoạn kí ức, đó là hình ảnh của nam sinh ở trong lòng ngực mình bị hắn khi dễ đến khóc.
Dù kỹ năng diễn xuất có tốt đến đâu thì hắn cũng không thể không để lộ sơ hở về diễn xuất của mình trước mặt hắn nên Khương Minh vẫn chọn ngừng tiêm thuốc. Bởi vì nhớ tới lúc chàng trai nói, biết bạn trai lừa dối mình nên cố tình ra ngoài tìm người.
Mặc dù cậu ta đang ngẫu nhiên tìm kiếm ai đó, nhưng điều đó có thể chứng minh rằng việc ngủ với mình chỉ là một lần đó thôi. Sau khi ra khỏi bệnh viện, Khương Minh ngồi trên xe. Anh đã gặp rất nhiều người nhưng chưa có ai giống như chàng trai đó.
Một người con trai. Anh ta đã ngủ với một thiếu niên. Trước đây rõ ràng hắn không có hứng thú với đàn ông, nhưng lại có thể bởi vì mắc mưu mà hắn lại có thể coi đàn ông như phụ nữ. Là thật sự bởi vì chính mình không biết sao?
Khi đó tác dụng của thuốc rất mạnh, ý thức của hắn có chút mơ hồ, sau khi tỉnh táo lại thì hắn mới nhớ ra được tất cả. Khương Minh nắm lấy vô lăng đập mạnh. Thoạt nhìn hắn có lẽ căn bản không phải chính mình cho rằng mình là thẳng. Khương Minh ngước mắt lên, thấy bóng tối đã buông xuống, đột nhiên không hiểu sao, một số cảnh tượng tối qua đột nhiên hiện lên.
Đặc biệt phần eo bị cưỡng bức uốn cong đã được Giang Minh giữ chặt trong lòng bàn tay. Dưới lòng bàn tay, thân thể thiếu niên không chịu nổi, run rẩy. Khương Minh đột nhiên ngước mắt nhìn mình trong gương ô tô, đó là chính mình sao?
Trong sâu thẳm đôi mắt anh dường như có ngọn lửa đang cháy. Khương Minh nắm chặt tóc hắn, gần như phát điên. Lái xe đi, Khương Minh đi gặp một số người bạn, vốn dĩ họ đã hẹn với hắn, nhưng hôm nay Khương Minh bận việc. Ban đầu anh không có ý định đi, nhưng đột nhiên anh lại cảm thấy muốn đi. Khi đến nhà hàng đã hẹn, hắn bất ngờ tìm thấy một vài gương mặt xa lạ. Trong số họ có một chàng trai với khuôn mặt có thể gọi là xinh đẹp khiến Khương Minh không khỏi nhìn anh ta hai lần.
Vừa ngồi xuống, Trương Hoa liền đi tới, nhỏ giọng nói với Giang Minh: “Đẹp không?” Khương Minh nheo mắt lại, cậu bé đó dường như khác với rất nhiều người cũ, khắp nơi vắng tanh, cậu và Khương Minh vừa mới nhìn nhau, bất quá nam sinh lập tức liền dời đi tầm mắt, nhìn như là không để ai vào trong mắt.Nhưng nhìn vào bộ đồ cậu ta đang mặc, thiếu niên cũng trông rất bình thường. "Đó chính là người mà Chung Ngân gần đây theo đuổi. Hôm nay cuối cùng tôi cũng hẹn được với cậu ta." “Hình như là một thẳng nam, ai đều không để ý.”
“Chung Ngân?”
Khương Minh ngoài ý muốn ngạc nhiên: “Chung Ngân đây là lại tính toán đổi tình nhân rồi. Người yêu bên cạnh hắn thay đổi mỗi ngày, thường thì người anh đưa ra lần này cũng khác với lần trước.
Dù sao Khương Minh cũng không có hứng thú, thời gian rảnh rỗi làm gì, dùng để yêu đương, cho dù là yêu giả, theo Khương Minh cũng là lãng phí. "Sự khác biệt lần này, đó là tình yêu đích thực." Bạn thân Trương Hoa vội vàng nói, vẻ mặt trông cực kỳ nghiêm túc. Khương Minh lại nhìn chằm chằm thiếu niên đối diện, với ánh mắt lạnh lùng như vậy, xem ra hắn là một người không dễ dàng bị cám dỗ.
Có lẽ lần này Chung Ngân sẽ không dễ dàng theo đuổi được người này. "Nếu Chung Ngân thích thì chúng ta xem thôi. Cậu có đi không?"
“Xem cái gì?”
"Chúng ta đánh cược đi, lần này Chung Ngân chơi khi nào sẽ chán?" Trương Hoa nói lời này trước mặt thiếu niên, dùng giọng trầm thấp để đối phương không nghe thấy. Khương Minh hừ một tiếng: “Tôi cá là tôi không tham gia.”Mặc dù Khương Minh thừa nhận rằng hắn rất khó thích một người, nhưng khi nói đến các mối quan hệ, Khương Minh hoàn toàn khác với những người bạn xung quanh, nếu thích một người thì sẽ là cả đời.