Lâm Cửu ngã vào trong ngực người nào đó, muốn ngẩng đầu nhìn xem mặt đối phương, đột nhiên lại choáng váng, sau đó trong đầu hắn hiện lên một đoạn ký ức không phải của mình, nó lóe lên nhanh như một cuốn phim tua lại.
Lâm Cửu vô pháp cự tuyệt nhìn thấy cuộc sống bi thảm và điên rồ của ai đó. Nam nhân mà cậu đυ.ng phải lúc đầu muốn đẩy cậu ra, nhưng chuyển động của tay anh ta đột nhiên thay đổi, người đó trực tiếp nắm lấy tay Lâm Cửu, bàn tay mảnh khảnh có một loại lạnh lùng kỳ lạ, khoảnh khắc cậu nắm lấy nó, khiến cho Lâm Cửu không khỏi rùng mình.
Đầu óc lang mang, nhưng hắn lập tức ôm lấy Lâm Cửu, đưa hắn vào căn phòng nhỏ bên cạnh.
Hai người vừa bước vào, liền có mấy người chạy tới, một giọng nói xa lạ mơ hồ nhắc đến tên Khương Minh, ánh mắt Khương Minh tối sầm, một lúc lâu mới xuất hiện âm thanh, không tìm thấy Khương Minh nên bọn họ đã quay người đi tìm lối khác.
Chờ đến bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Khương Minh cúi đầu nhìn vào trong vòng tay anh, khi nhìn thấy, anh có chút kinh ngạc, bởi vì cổ tay anh đang nắm, cổ tay trắng nõn mềm mại, vừa mới cầm đã hơi ửng đỏ trong giây lát.
Hơi thở của Khương Minh càng lúc càng nặng nề, anh định nói lời xin lỗi, sau đó buông người này ra, để người kia rời đi trước.
Nhưng đột nhiên, cô gái trong tay anh không biết chuyện gì mà giả vờ như cố ý, cả người cô gần như áp vào người anh, thậm chí còn huých nhẹ anh, giọng điệu xin lỗi của Khương Minh đột nhiên thay đổi. Anh là một người đàn ông bình thường chứ đừng nói đến hoàn cảnh đặc biệt hiện tại.
Bản thân anh cũng khá bất ngờ khi mình thực sự rơi vào bẫy, không biết ai đã đánh thuốc mê mình, đến khi nhận ra thì đã quá muộn. Anh không có ý định gọi cảnh sát hay bất cứ điều gì, chuyện như vậy cũng không thích hợp để công khai, huống chi còn hai ngày nữa là sinh nhật của cha anh.
Tuy rằng nói sinh nhật , thực chất lại là yến tiệc của cha và mẹ kế, nhưng với tư cách là con trưởng, Khương Minh luôn thực thích im lặng, nếu vì hắn mà trong tiệc sinh nhật của cha xảy ra chuyện gì thì đó cũng không phải là điều Khương Minh muốn thấy.
Ngay cả trong ngôi nhà đó, thực ra cũng không có nhiều chỗ cho bản thân anh. Nhưng việc người khác muốn làm là chuyện của họ, còn anh đương sự tự cấp mình một thân tự tại vô lo.
Vì vậy, Khương Minh lập tức rời đi, nhưng hắn không ngờ có người đi theo mình. Anh muốn mở cửa xem là ai, nhưng với tình hình hiện tại thì không thể làm được, anh không biết những người đó đã chuẩn bị gì nên chỉ ở trong phòng này.
Chính là ngoài ý muốn, sẽ bị một nữ tông trúng vào trong l*иg ngực mình. Khương Minh tuy là người người nam nhân bình thường nhưng anh sẽ không chấp nhận bất kỳ cô gái nào đến với mình. Đặc biệt trong tình huống này, Khương Minh chỉ muốn không có ai bên cạnh mình.
Tuy nhiên, cô gái này cứ cọ xát cơ thể mềm mại của mình vào người hắn, ngọn lửa bị Khương Minh dập tắt lại bùng lên và khiến hắn phải kinh ngạc. Nó mãnh liệt đến mức sự tỉnh táo bình thường của Khương Minh lúc này bị ảnh hưởng nặng nề.
Lời xin lỗi thốt ra từ miệng anh cũng trong phút chốc thay đổi, biến thành một hơi thở nặng nề.
Trong l*иg ngực, cô gái có một mái tóc mịn và ngắn, đuôi tóc hơi uốn cong lên trông như một lọn tóc tự nhiên, đôi tai vô cùng thanh tú, cô đeo vài chiếc khuyên tai, bên tai phải, từ xương tai. Xuống dưới là một hàng khuyên tai màu đỏ tươi, trông như màu máu.
Loại diễm lệ sắc thái này đã xảy ra chuyện gì, Khương Minh sau khi nhìn thấy, máu trong huyết quản như sôi lên, muốn nhìn thấy nhiều màu sắc tươi đẹp hơn. Tốt hơn là nên có máu thật.
Ngọn lửa khắp cơ thể lan từ nội tạng ra bên ngoài, đốt cháy lý trí và sự bình tĩnh thường ngày của Khương Minh, một cảm xúc mãnh liệt và hủy diệt tưởng chừng đã tồn tại từ lâu nhưng đã bị kiềm chế từ trước, lại bùng phát một cách kỳ lạ vào lúc này.
Khương Minh siết chặt tay cô gái, lúc này cô nàng mới ngẩng đầu lên.Khi đối phương ngẩng đầu lên, ánh mắt Khương Minh khẽ run lên. Đây có phải là dung mạo thật sự của cô gái? Hoặc có lẽ anh bị ảo giác do tác dụng của thuốc, nếu không thì làm sao hắn có thể gặp được một cô gái xinh đẹp duyên dáng như vậy trong hoàn cảnh như vậy.