Thời gian giống như một kẻ lạnh lùng vô tình, chẳng mấy chốc kể từ ngày Lâm hôn mê phải nhập viện, tính đến nay đã ba năm, Vân lúc này cũng đã tốt nghiệp cấp ba, mặc dù thi đỗ nhưng Vân quyết định về quê sống.
Cô đứng trước cửa phòng bệnh của Lâm, từ ngày bản thân khoẻ lại thì rất thường xuyên có mặt ở đây, một phần là do cảm thấy tội lỗi, một phần là vì chú Bình thường nhờ chở Thảo tới thăm anh, nhưng hôm nay đột ngột có một cảm giác rất lạ khiến cô không giám mở cửa, cơn buồn ngủ bỗng nhiên ập tới.
Mùa đông năm nay chỉ vừa bắt đầu, nhưng gió lạnh phương bắc đã khiến mọi người phải dè chừng, lúc Vân còn là một đứa trẻ, mùa đông đối với cô thật phiền phức, cô liên tục bị cảm lạnh, mặc cho bản thân đã làm mọi cách.
Lâm thì lại chẳng làm sao khi trời trở lạnh, Vân có đọc được ở đâu đó trên báo, có một đoạn viết ‘thường thì những kẻ ngốc không bị cảm lạnh’, cô từng tin vào điều đó và cho rằng bản thân bị cảm, là do quá thông minh.
Một vòng tay ấm áp từ đằng sau bất chật ôm lấy Vân, những xuy nghĩ miên man trong đầu cô cũng vụt tắt, là Thảo trong tay còn là một túi bánh bao.
“Sao không vào đi ngoài này lạnh lắm, em mua bánh bao cho chị này”.
“Chị không đói, mà tại sao lại là bánh bao vậy”.
“Không phải lúc nhỏ chị thích ăn sao, lúc chị với anh Lâm giả vờ làm thám tử đi tìm con mèo, chú tư thưởng cho hai cái bánh bao, chị ăn như hổ đói ấy”.
“Mà thôi bỏ qua chuyện đó đã mình cùng đi vào thôi”, nói vậy nhưng Vân vẫn đưa tay cầm lấy một cái bánh ăn vội, tướng ăn của cô đặc biệt xấu, nhìn qua thì là con gái, nhưng càng nhìn càng giống con trai.
Thảo vừa mở cửa ra thì, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi, mặc dù cái mùi này bình thường trong bệnh viện ngửi được cái mùi này, cũng bình thường, nhưng hôm nay, mùi phải hơn bình thường cả trăm lần như thế.
Vân ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, tiết trời âm u vào những ngày cuối cùng của mùa thu khiến người ta cảm thấy não nề, như thường lệ, Thảo thay hoa vào lọ, quét dọn quanh phòng sau đó lấy khăn giúp anh lau mặt.
“Cậu nói sẽ bảo vệ cái làng này cơ mà”, Vân thở dài, những suy nghĩ lúc cô còn là một đứa trẻ cứ ập về như những con sóng ngoài khơi, hết đợt này tới đợt khác.
Hôm đó là một mùa hè vào mười hai năm về trước, lúc đó cả Vân và Lâm đều vô cùng thích, mấy bộ phim về một thám tử half-boiled nửa mùa ở thành phố lộng gió, nhớ lúc đó suất ngày Lâm đều làm nhảm câu nói trong phim, “thành phố này chính là vườn hoa của ta và ta sẽ bảo vệ nó”.
Nhưng thám tử Lâm lại là một tay gà mờ trong vận động, cậu rất giỏi việc suy luận tìm ra đáp án, nhưng đôi khi lại không thể đuổi theo bắt mấy con mèo đi lạc được.
Cậu lúc nào cũng muốn trở thành thám tử lạnh lùng, nhưng cuối cùng cậu vẫn phải nhờ tới Vân, vậy nên Lâm chỉ có thể trở thành lạnh lùng nửa mùa.
Trở lại với thực tại, Vân áp tai vào l*иg ngực của Lâm, “dậy đi, chúng ta là một nhớ không, ngài thám tử”.
Như cảm nhận được sự liên kết của hai người, nhịp tim của Lâm cũng tăng nhanh một cách bất thường, sau đó cậu nấc một cái, lúc này cả Vân và Thảo đều cảm nhận được một cảm giác kinh dị, Thảo vội vàng chạy ra ngoài để báo với bác sĩ.
Lập tức một nhóm bác sĩ và y tá lập tức chạy tới phòng bệnh, cái khung cảnh đó gần như ngưng đọng lại ngay trước mắt của Vân, bác sĩ hối hả, mùi thuốc sát trùng, mùi ẩm của đất bốc lên sau cơn mưa, tất cả mọi thứ như đứng lại ngay khoảnh khắc đó.
Một bàn tay kéo mạnh cô ra ngoài, cả đầu phút chốc đau nhức, âm thanh xung quanh càng trở nên méo mó, trong giây phút đó Vân như phát điên ngay lập tức, chẳng ai hiểu chuyện gì cả, nhưng cả thế giới phút chốc như quên mất sự tồn tại của cô.