Tối đó, Lâm Thời An phải tấm tắc khen ngợi tài học của Cố Việt Trạch, chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, chữ của hắn đã tiến bộ không ít, nét chữ mảnh nhưng mạnh mẽ, dứt khoát.
“Ừm, rất tốt, cái này thưởng cho đệ.” Nói đoạn, cô lấy ra một chiếc túi thơm dúi vào tay Cố Việt Trạch.
“Đây là túi thơm do tỷ đích thân làm cho đệ sao??” Cố Việt Trạch kích động nhìn túi thơm trong tay, hai mắt sáng rực. Hắn đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi thảo mộc khiến hắn thấy vô cùng thư giãn.
Lâm Thời An có chút không tự nhiên gật đầu, trong lòng chua xót nghĩ hắn có thân phận là hoàng tử nhưng lại không có nổi một chiếc túi thơm thì thật đáng buồn.
“Đúng vậy, cái này ta làm xấu quá nên mới đưa cho ngươi đó.”
Nội tâm Lâm Thời An: [Nhóc con, túi thơm này là do ta đặc biệt thức rất khuya thêu từng đường kim mũi chỉ đó. Ta sợ đệ mệt mỏi nên chế thêm thảo dược vào trong để đệ được thư giãn nữa cơ. Sau này mong đệ có thể nể tình mà tha cho thái tử và ta một mạng.]
Cố Việt Trạch thấy mũi mình cay cay, nàng ấy luôn tốt bụng như vậy, lúc nào cũng lo nghĩ cho hắn, ân tình này sao hắn trả hết đây, hắn cũng không phải sói mắt trắng, sao có thể bạc đãi nàng chứ, chỉ là thái tử thì hắn không chắc.
Lâm Thời An thấy hắn khóc thì hốt hoảng lau nước mắt cho hắn: “Ơ sao lại khóc, cảm động quá nên khóc à?”
Cố Việt Trạch không phản bác, hắn nhào tới nắm lấy tay cô, rất lâu mới nói nên lời: “Lâm tỷ tỷ, đa tạ tỷ. Ta thật sự rất hạnh phúc.”
Lâm Thời An bị hành động này của hắn dọa sợ, ban đầu cô định gạt tay hắn ra nhưng thấy hắn khóc quá đáng thương nên đành thôi. Cô dùng một tay xoa đầu hắn, nhẹ giọng dỗ dành: “Đã lớn vậy rồi còn khóc nhè, người khác mà thấy nhất định sẽ chê cười.”
Hắn phụng phịu đáp: “Đệ không sợ, chỉ cần có tỷ ở bên là đủ.”
Đời này của hắn, sống là vì nàng, chỉ cần nàng vui, hắn cũng sẽ vui.
“Lâm tỷ tỷ… đệ rất thích tỷ…”
Câu cuối hắn nói rất nhỏ, Lâm Thời An không nghe rõ, lúc cô hỏi lại, hắn chỉ ngoan ngoãn đáp: “Đệ muốn nói, dạo gần đây tỷ và thái tử thật thân thiết. Đệ sợ… có một ngày tỷ sẽ bỏ đệ… Lâm tỷ tỷ, tỷ đừng quá gần gũi với thế tử có được không? Đệ không thích ngài ấy. Đệ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không lười biếng, xin tỷ đừng bỏ đệ.”
Lâm Thời An không đáp, rốt cuộc phải thiếu cảm giác an toàn đến cỡ nào mới luôn lo lắng đến vậy chứ? Trước đây khi cô còn ở hiện đại cũng không có tuổi thơ, cô mong muốn bù đắp thật nhiều cho hắn, vừa để cứu vớt một con người, cũng để chữa lành cho chính cô.
“Thái tử không mấy khi xuất cung, ta và ngài ấy cũng không thường xuyên gặp nhau, đệ đừng lo nghĩ quá nhiều. Sau này đệ sẽ còn gặp được nhiều người tốt hơn, quan tâm đệ hơn, chú ý đến đệ, xót thương cho đệ.”
[Sau này nữ chính sẽ xuất hiện chữa lành cho đệ thôi, nhóc con ạ. Khi đó có lẽ ta sẽ nhường chỗ cho cô ấy.] Nội tâm Lâm Thời An.
“Không! Đệ không cần người khác! Đệ chỉ cần tỷ!” Cố Việt Trạch bướng bỉnh nhào vào lòng cô, hắn cương quyết nói. Ở một góc Lâm Thời An không thấy được, đáy mắt Cố Việt Trạch tràn đầy sát khí. Hắn không cần nữ chính, nếu nữ chính mà Lâm tỷ tỷ đề cập biết điều thì đừng tới gần hắn, nếu cố chấp không nghe, chỉ cần gϊếŧ nữ chính là xong.
Thời gian thấm thoát thoi đưa. Mới đó mà Cố Việt Trạch đã lên mười, cô cũng mười hai tuổi, đã “lớn” hơn nhiều.
Thỉnh thoảng cô sẽ đi dạo trên phố ngắm cảnh, châm cứu giúp những người dân nghèo. Ban đầu mọi người thấy cô chỉ là một cô nhóc thì vô cùng coi thường, trong mắt họ, một cô bé mới lớn thì có thể làm nên trò trống gì chứ! Nhưng họ đều đã lầm! Cô bé ấy không chỉ biết châm cứu mà còn điều chế ra nhiều phương thuốc hay, cứu mạng vô số người, dần dần cũng tạo được chút tiếng tăm trong kinh thành.
Sáng nay cũng vậy, Lâm Thời An đang mải ngắm nghía tấm vải trong cửa hàng thì chợt bị tiếng ồn ào lao xao bên ngoài làm phân tâm. Cô bảo chủ tiệm gói hết những miếng vải thượng hạng lại rồi đưa cho nha hoàn, còn cô thì tò mò ra ngoài xem tình hình.
Bên ngoài, mọi người đang chỉ trỏ một cô bé ăn mày chạc tuổi Cố Việt Trạch. Lâm Thời An len lỏi trong đám đông, mãi mới nhìn rõ tình hình, thì ra người ta bắt được cô bé tận tay cô bé lén ăn cắp một chiếc bánh bao vừa ra lò.
Bà chủ tiệm bánh bao giáng mấy cái tát lên mặt cô bé, vừa đánh bà bà vừa đay nghiến: “Cuối cùng ta cũng bắt được ngươi rồi! Cái thứ không cha không mẹ ti tiện dám trộm đồ của ta!”
Đối diện với những cú tát như trời giáng của bà ta, cô bé chỉ biết cam chịu, không dám hé môi nói nửa lời.
Cuối cùng Lâm Thời An không nhìn nổi nữa, cô quát lớn: “Chỉ là một cái bánh bao thôi mà! Ta trả cho cô bé này.”
Nói xong cô lập tức ném cho bà ta một thỏi bạc, lạnh lùng hỏi: “Như vậy đã đủ chưa?”
Bà ta vừa thấy bạc liền sáng mắt, tức khắc bỏ cô bé kia ra nhặt lấy thỏi bạc, xu nịnh nói: “Quá đủ luôn rồi. Lâm đại tiểu thư thật hào phóng.” Trước khi rời đi, bà ta còn không quên quay lại lườm cô bé đó một cái: “May cho ngươi đó!”
Mọi người thấy vậy cũng dần tản đi, Lâm Thời An lập tức đỡ bé gái đứng dậy.
“Muội không sao chứ?” Cô lo lắng hỏi.
Cô bé rụt rè đáp: “Muội không sao, đa tạ tỷ ra tay cứu giúp.”
Lâm Thời An nhìn cô bé một lượt từ trên xuống dưới, bộ đồ cô bé đang mặc trông rách rưới, rộng thùng thình, đã vậy còn vá chằng vá đυ.p, đầu tóc rối bù, cơ thể gầy gò ốm yếu chỉ còn lại da bọc xương. Thật đáng thương.
Lâm Thời An nghĩ cả phủ thừa tướng không nghèo đến mức không nuôi nổi một người nên ôn hoà hỏi: “Muội có muốn tới phủ thừa tướng với ta không?”
Cô bé ngơ ngác nhìn Lâm Thời An, một thiên kim tiểu thư sớm nổi danh tài đức vẹn toàn lại còn có y thuật cao minh đang ngỏ ý muốn đưa cô bé về!
Cô bé lập tức phấn chấn đáp: “Có thể sao! Muội… rất muốn ạ.”
Cô bé đó không ai khác ngoài nữ chính nguyên tác, cũng có số phận bi thảm không khác gì nam chính.