“Lâm tỷ tỷ, tỷ có thể dạy tạ chút võ công phòng thân không?”
Cả ngày hôm nay Cố Việt Trạch vẫn luôn lảng vảng quanh phòng Lâm Thời An, vừa thấy cô bước ra, hắn liền bổ nhào tới làm nũng đòi cô dạy hắn chút võ nghệ.
Lâm Thời An bị làm phiền đến đau đầu, cô uể oải hỏi: “Ta để ý dạo gần đây đệ vẫn luôn nài nỉ muốn ta dạy đệ võ công, rốt cuộc đệ có ý đồ gì hả?”
Vừa nói cô vừa cù lét hắn như một cách trừng phạt.
Cố Việt Trạch cười khúc khích, nhưng ngay sau đó lại bật mood diễn xuất: “Tuy ngoài mặt đệ là hoàng tử nhưng những thái giám cung nữ trong cung đều không tôn trọng đệ, họ coi thường đệ là đứa trẻ do cung nữ sinh ra, ngày thường đều đánh đệ, mắng đệ. Nếu đệ biết chút võ công sẽ có thể phản kháng rồi.”
Lâm Thời An nghe vậy liền lập tức mủi lòng, thì ra là vậy. Hắn không có tâm phúc thân cận, cũng không được mẫu thân yêu quý, những hoàng tử, thái giám khác nhất định thường xuyên bắt nạt hắn, nếu hắn biết chút võ công cũng tốt.
“Được, ta dạy. Đệ phải chăm chỉ luyện tập.”
Thế là từ đó hắn có thêm lý do đến tìm cô, hạt giống tình yêu không tên cũng cứ thế nảy mầm.
Một buổi sáng nọ, khi Lâm Thời An đang dạy Cố Việt Trạch chiêu thức mới thì chợt nghe thấy giọng thái tử:
“An nhi, ta không ngờ muội còn có thể dạy võ công nữa đó.”
Lâm Thời An vừa nghe giọng thái tử liền buông tay Cố Việt Trạch ra, cô cũng tươi cười đáp: “Thái tử ca ca, huynh đến rồi!”
Thái tử ôn hoà lấy ra một hộp gỗ được chạm khắc tỷ mỉ đưa cho Lâm Thời An: “Đây, cho muội.”
Lâm Thời An tò mò mở hộp gỗ ra, thì ra trong hộp là một chiếc châm cài hình chú bướm nho nhỏ nhìn là biết được làm vô cùng kỳ công.
Cô hơi sửng sốt vì món quà bất ngờ nhận được, cô cười dí dỏm: “Ồ? Hôm nay thái tử điện hạ đặc biệt tặng muội chiếc trâm quý giá như vậy có phải có chuyện muốn nhờ không nè?”
“Muội lại nói quá rồi, sao ta có thể “mua chuộc” muội được chứ, nào lại đây để ta cài lên xem có hợp với muội không.”
Cố Việt Trạch đen mặt nhìn một màn tình tình tứ tứ trước mắt.
An nhi? Sao thái tử lại gọi thân thiết như vậy? Lại còn cài trâm giúp nàng ấy nữa chứ!
Hắn càng nhìn càng khó chịu như bị thứ gì bóp nghẹt trong cổ họng, hắn lén giấu đi chiếc trâm gỗ đã khắc suốt một tuần, bàn tay nắm chặt thành quyền. Thái tử thì có gì hay chứ!
“Lâm tỷ tỷ… đệ vẫn chưa hiểu chiêu thức vừa rồi lắm.” Cố Việt Trạch lên tiếng chen vào giữa hai người, tay hắn níu giữ vạt áo Lâm Thời An, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Thái tử hơi cau mày liếc nhìn Cố Việt Trạch, hắn ta vẫn luôn cảm thấy cậu nhóc mới lên tám này có gì đó không ổn, nhưng lại không nghĩ ra rốt cuộc không ổn ở đâu…
“Nếu đệ muốn, ta có thể mời thầy về dạy cho đệ, đừng ngày nào cũng bám dính lấy An nhi, như vậy không tốt cho cả hai đâu.”
Cố Việt Trạch giả bộ sợ hãi, hắn núp sau lưng Lâm Thời An, cặp mắt đỏ hoe như mắt thỏ, giọng cũng nhỏ đi: “Đệ biết thái tử điện hạ coi thường xuất thân của đệ, không thích đệ gần gũi Lâm tỷ tỷ. Đệ không dám đến gần tỷ ấy nữa đâu…”
Thái tử: … ta nào có ý đó.
Lâm Thời An: [Đệ ấy nhạy cảm quá, sau này ta phải chú ý hơn.]
Cô bước tới vỗ vai Cố Việt Trạch: “Nào có chuyện đó. Đệ muốn học thì ta sẽ dạy cho đệ, sao lại ghét bỏ đệ cơ chứ.”
Thái tử cũng vội nói: “Ta không có ý đó. Nếu đệ không muốn thì thôi vậy.”
Cố Việt Trạch cũng cười ngây thơ: “Vậy chắc do đệ đã nghĩ nhiều rồi. Lâm tỷ tỷ, đám mèo con đã mở mắt rồi, để đệ đưa tỷ đi ngắm nhé.”
Cứ thế, Lâm Thời An bị Cố Việt Trạch lôi lôi kéo kéo cách xa thái tử mấy chục mét. Thái tử thấy vậy thì lắc đầu thở dài, hắn cảm thấy mình vừa bị nẫng tay trên bởi một đứa trẻ lên tám!
…
Đám mèo con vừa mở mắt đang bò tới bò lui, từng cái đầu nhỏ xinh ngọ nguậy kêu khe khẽ. Lâm Thời An không khỏi xuýt xoa, mèo mẹ đẻ khéo quá, con mèo nào cũng mập mạp, hoạt bát. Cô không nhịn được vươn tay xoa đầu mấy bé mèo.
[Dễ thương quá, muốn ôm ấp cưng nựng bọn chúng ghê.]
Cô ôm lấy một bé mèo cam, dịu dàng nói: “Thật đáng yêu, ta sẽ đặt tên cho mi là Quất Quất nhé.”
Bé mèo cam ngáp ngáp ngậm lấy ngón tay cô mυ'ŧ mυ'ŧ như còn trong xanh, thoải mái nữa. Hắn chỉ thấy ghen tị sắp phát điên rồi! Lâm tỷ tỷ còn chưa từng xoa đầu hắn như vậy đâu!