Nửa đêm trăng thanh gió mát.
Lâm Thời An nằm lăn qua lộn lại trên giường, hôm nay vì chuyện của Cố Việt Bắc mà cô bỏ ăn tối, giờ thấy thật hối hận mà!
Lâm Thời An nhìn quanh phòng, không thấy hệ thống đâu, chắc lại đi tìm “tình mới” rồi, đây là lần đầu cô xuyên sách, hệ thống cũng lần đầu đảm nhận nhiệm vụ nên vẫn còn bỡ ngỡ, không giám sát cô quá khắt khe.
Trong lúc cô đang suy tư bỗng nghe thấy tiếng lạo xạo ngoài cửa, chẳng lẽ có trộm?
“Ai?” Cô quát hỏi.
Rất lâu sau cô mới nghe giọng trẻ con rụt rè đáp lại: “Là đệ, Lâm tỷ tỷ có thể mở cửa cho đệ không?”
[Hửm, sao giờ này nam chính còn chưa ngủ? Chẳng lẽ bị đám thích khách dọa sợ?]
Lâm Thời An nghĩ có lẽ cậu bị ám ảnh không dám ngủ, trong lòng thấy có chút tội nghiệp, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: “Ta không phải tỷ tỷ của ngươi, đừng nhận vơ. Ngươi mau cút đi, ta ngủ rồi.”
Vẻ hào hứng trên mặt Cố Việt Trạch bỗng chốc tan biến, nàng ấy không thích hắn gọi “tỷ tỷ”, Cố Việt Trạch vẫn hèn mọn nói: “Lâm… tiểu thư, hôm nay ta thấy cô không ăn tối, sợ cô bị đói nên… đặc biệt chuẩn bị một con gà quay cho cô…”
Lâm Thời An phút chốc bị hai chữ “gà quay” thu hút, nội tâm cô không ngừng đấu tranh: [Hẳn một con gà quay sao! Đúng là nam chính có khác, hào phóng thật. Nhưng nếu ra ngoài có phải hơi mất mặt không? Vừa rồi mình còn đuổi hắn đi nữa…]
Cách một cánh cửa, Cố Việt Trạch vẫn tưởng tượng được vẻ mặt rối rắm của Lâm Thời An, hắn tiếp tục dụ dỗ: “Lâm tiểu thư, con gà này ta vừa quay xong, vẫn còn nóng đó, hơn nữa còn rất thơm, thịt gà còn béo ngậy nữa… nếu cô không mau ra ăn sẽ không còn phần đâu.”
Lâm Thời An lúc này đã bị mùi thơm của thịt gà làm cho đầu óc quay cuồng: [Đói quá, miếng ăn là miếng nhục!]
Cố Việt Trạch nghe thấy tiếng lòng của cô thì không khỏi mỉm cười, dễ thương thật. Hắn giả vờ ủ rũ nói: “Coi như cô nể mặt ta ra ăn một miếng cũng được mà, nói gì thì nói ta cũng là Ngũ hoàng tử đương triều, cô lại không cho ta chút mặt mũi nào sao?”
Như vớ được cọng rơm cứu mạng, Lâm Thời An lập tức mở cửa, cô hắng giọng ra vẻ “ta không thèm gà quay của ngươi đâu” nói: “Ta không muốn ngươi phải đứng lâu nên mới ra đó.”
Vừa mở cửa, đập vào mắt cô là hình ảnh Cố Việt Trạch mặt mũi lấm lem, tro bụi, trên tay còn cầm một con gà vẫn đang bốc khói nghi ngút. Cô cau mày.
[Sao thằng bé lại mặc ít như vậy, nếu bị cảm lạnh thì phải làm sao đây.]
Nghĩ nghĩ, Lâm Thời An lại bước vào giảng phòng lấy một cái áo khoác mang ra cho hắn, mặt vẫn lạnh tanh: “Mau cầm lấy.”
Sợ hắn hiểu lầm, cô lại nói thêm: “Không phải do ta quan tâm ngươi mà là ta sợ phiền phức, ngươi hiểu chứ?”
Tuy miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo: [Thằng bé gầy quá, là hoàng tử mà còn sống không bằng hạ nhân trong phủ.]
Cố Việt Trạch nhoẻn miệng cười: “Vâng vâng vâng, Lâm tiểu thư nói đúng lắm, do cô không muốn gặp phiền phức nên mới đưa áo cho ta.”
Hắn nghĩ, nàng ấy thật dịu dàng, rõ ràng quan tâm hắn nhiều đến thế, nhưng miệng vẫn luôn nói lời cay độc. Vừa rồi khi cô mở cửa, hắn đã thoáng thấy bố cục trong phòng, đó là căn phòng rộng rãi, ấm cúng, giữa bàn còn đặt một bình hoa phong lan trang nhã mỹ lệ.
“Còn không vào trong?” Thấy hắn ngần ngừ đứng trước cửa, Lâm Thời An không đành lòng đuổi hắn đi.
Cố Việt Trạch chợt sững người, hồi lâu mới lưỡng lự nói: “Như vậy không hợp lễ tiết.” Nói tới đây, hai tai hắn đỏ lựng, khuôn mặt nhỏ nhắn vì ngại ngùng cũng đỏ như trái cà chua.
Nhìn bộ dạng này của hắn, Lâm Thời An bất giác bị chọc cười, nam chính còn bé mà hay ra dẻ quá.
Cô hừ lạnh: “Nếu ngươi còn không vào thì ta đóng cửa đấy.”
Cố Việt Trạch gấp đến độ ngón tay cuộn lại, hắn muốn ở gần cô lâu một chút, chỉ một chút thôi… chắc không sao đâu.
“Vậy… ta chỉ vào ngồi một lát thôi.”
Vừa bước vào phòng, hắn đã ngửi được mùi hoa lan thanh mát quẩn quanh chóp mũi, thật thơm.
Lâm Thời An ấn hắn ngồi xuống ghế, tay cầm lấy chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau đi tro bụi trên mặt hắn. Mà Cố Việt Trạch cũng bị hành động đột ngột này của cô dọa sợ.
“Lâm… tiểu thư, cô làm gì vậy!”
Lâm Thời An vẫn chăm chú giúp hắn lau sạch bụi trên mặt: “Ngươi mau ngoan ngoãn ngồi yên cho ta, nếu ngươi còn nhúc nhích ta sẽ đánh ngươi.”
Cả người Cố Việt Trạch cứng đờ nhìn khuôn mặt cô gần sát mặt hắn, hắn có thể thấy rõ hàng mi cong dài của cô khẽ rung động nhẹ, chóp mũi cao thẳng xinh xắn cùng với đôi môi anh đào hé mở, còn có nước da trắng nõn, tuy các đường nét trên khuôn mặt vẫn chưa dậy thì hẳn nhưng có thể chắc chắn sau này sẽ là một đại mỹ nhân xinh đẹp diễm lệ.
“Ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau ăn đi.” Lâm Thời An xé một cái đùi gà đưa cho hắn.
[Ăn cho mau lớn nhé nhóc con.]
Cố Việt Trạch lúc này mới hoàn hồn, hắn nhận lấy đùi gà nhưng không vội ăn. Hắn mím môi nhìn cô chăm chú, cặp mắt trong veo ầng ậng nước: “Lâm… tiểu thư, có phải cô không thích ta không?”
Lâm Thời An đang gặm đùi gà, nghe hắn hỏi vậy thì suýt bị sặc: “Sao đột nhiên ngươi lại hỏi vậy?”
Tay hắn nắm chặt lấy vạt áo đến trắng bệch, giọng run run: “Lúc nào cô cũng hắt hủi ta, chửi mắng ta, gây khó dễ cho ta, thậm chí còn không cho phép ta gọi cô là tỷ tỷ.”
Nói đến đây hắn nấc nhẹ như sắp oà khóc. Lâm Thời An nhìn hắn như vậy sao có thể không xót xa chứ, cô vỗ nhẹ lên lưng hắn, khẽ thở dài: “Ta không ghét ngươi, chỉ là ngươi quá yếu đuối, không biết cách tự phản kháng.”
Cố Việt Trạch chớp chớp mắt, lần này không nghe thấy tiếng lòng của nàng ấy, nàng ấy nói thật sao! Cố Việt Trạch cảm thấy mình sắp vui đến độ muốn bay lên trời rồi, hắn cố kìm nén khoé miệng sắp nhếch lên, tiếp tục nũng nịu:
“Vậy sau này đệ có thể gọi tỷ là Lâm tỷ tỷ không? Có thể nói chuyện cùng tỷ không?”
Lâm Thời An bất lực đỡ trán, gọi thì cũng gọi rồi, ta còn có quyền lên tiếng sao, cô chỉ “ừm” một tiếng rồi tiếp tục ăn.
Cố Việt Trạch mừng rỡ như đứa trẻ trâu được cho kẹo: “Lâm tỷ tỷ, Lâm tỷ tỷ, tỷ là người tốt nhất!”
Hắn còn định nói hắn yêu Lâm tỷ tỷ nhất nhưng vẫn kìm lại được, hắn thấy như vậy quá nhanh, phải từ từ.
“Đệ gọi bé thôi, bộ muốn cả phủ thức dậy chạy tới đây hay gì? Nhớ phải làm hết bài tập nghe chưa, ta sẽ giám sát đệ đó!”
Những ngày ở trong phủ thừa tướng có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời hắn, con mèo “hệ thống” cũng không còn kè kè đi theo Lâm Thời An, thỉnh thoảng cô còn sai người âm thầm mang cho hắn chút điểm tâm sợ hắn học tập vất vả.
Cô sẽ không bao giờ biết đêm đó, Cố Việt Trạch cố tình làm cho mặt mũi lem luốc, cố tình ăn mặc phong phanh mong cô thương xót dù chỉ một chút. Chiếc áo khoác cô đưa đã được hắn giặt sạch gấp gọn cất trong chiếc hộp gỗ, ngày ngày hắn đều mang ra ngắm nghía, ôm ấp.
Hắn kiên nhẫn như một con thú săn mồi, đợi ngày cô cam tâm tình nguyện bước vào vòng tay hắn. Đúng, hắn ti tiện, hắn hèn mọn, nhưng như vậy thì đã sao! Hắn chỉ cần một mình cô. Như vậy cũng là tham lam sao?