Ngày Ngày Ta Bị Nam Chính Phản Diện Nghe Trộm Tiếng Lòng

Chương 4: Sao ta phải giúp ngươi?

Bà ta vừa thấy mặt hoàng thượng liền sợ đến tái mặt vội quỳ sụp xuống lạy như điên.

"Hoàng thượng, tiện thϊếp không có…"

"Câm miệng! Hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà ngươi lại hành hạ thằng bé đến mức đó!"

Hoàng thượng tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, tuy ông ta không thích đứa con này nhưng nếu để chuyện hoàng tử bị hành hạ truyền ra ngoài thì hoàng thất sẽ mang tiếng.

Tiếng lòng hoàng thượng: [Hừ, nữ nhân ngu ngốc, lăng nhục Cố Việt Trạch đến mức đó chẳng khác nào đang muốn nói ta không quan tâm con cái. Ta đã sắp xếp người âm thầm gϊếŧ nó rồi, đến lúc đó chỉ cần nói với bên ngoài là nó bị bệnh chết là xong, không những không bị mang tiếng lại còn trừ được hậu hoạ.]

Cố Việt Trạch quỳ ở một bên cười lạnh, hắn không ngờ người phụ hoàng mà hắn luôn kính trọng khúm núm lại là người mong hắn chết nhất, nhưng hắn đã làm gì sai mà tất cả mọi người đều quay lưng lại với hắn? Nếu có thể, hắn hy vọng mình sẽ không có thuật đọc tâm để không cần đau lòng nữa.

Trong bầu không khí căng thẳng, Lâm thừa tướng chỉ ái ngại nhìn Cố Việt Trạch, ông thầm nghĩ: [Haiz, Ngũ hoàng tử thật đáng thương, nếu không phải hôm nay An nhi kêu ta cố ý dẫn hoàng thượng đến đây thì ta còn không tin trên đời này còn có người mẫu thân độc ác đến vậy luôn, đúng là tạo nghiệp mà!]

Cố Việt Trạch lại sốc part 2, cô ấy lại lần nữa giúp đỡ hắn, nhưng tại sao lại như vậy? Đầu tiên là giúp hắn thoát khỏi nanh vuốt bọn thái giám, tiếp theo là mang bút giấy để hắn có cơ hội được học tập, sau đó lại nhờ phụ thân dẫn hoàng thượng tới cứu hắn, thú vị thật!

Hoàng thượng chỉ lạnh lùng liếc nhìn cung nữ Hạ Tuyết rồi nở nụ cười giả tạo tiến tới đỡ Cố Việt Trạch đứng dậy, ông ta dịu dàng nói: "Trạch nhi, con chịu khổ rồi, ta sẽ trừng trị những kẻ dám ức hϊếp con, con đừng sợ nha."

"Tạ phụ hoàng." Dù biết đối phương chẳng phải thứ tốt đẹp gì nhưng vẫn phải cung kính hành lễ, nam chính gì mà tội nghiệp vậy.

Náo loạn một hồi, Hạ Tuyết bị hoàng thượng biếm vào Tân Giả Khố làm việc khổ sai, còn Cố Việt Trạch lại được chuyển đến Hành cung có người hầu kẻ hạ, người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ nghĩ hoàng thượng đã thương xót cho đứa con thơ dại mới chỉ tám tuổi này, nhưng nào biết đằng sau đó là cả một âm mưu rợn người.

Lúc này, Lâm Thời An đang sốt ruột đi tới đi lui trong Ngự Hoa Viên, không biết lão hoàng thượng đã xử lý mẫu thân nam chính thế nào rồi, còn nữa, không biết sau lần này Cố Việt Trạch có được phụ hoàng quan tâm hơn chút nào không?

Thấy cô cứ đi tới đi lui, hệ thống cũng bất lực đến đầu váng mắt hoa, nó hắng giọng ra vẻ hiểu biết: [Kí chủ, cô đừng đi tới đi lui nữa, bổn meo chóng mặt lắm rồi. Cô yên tâm đi, Cố Việt Trạch có hào quang nhân vật chính nên sẽ không có chuyện gì đâu. Sau này hắn sẽ xẻo từng người một đã từng hành hạ hắn đó, cô đã thấy bớt lo chưa?]

Lâm Thời An: …

Cảm ơn mi đã an ủi, lần sau đừng nói nữa, ta đây chính là nữ phụ ác độc, sau khi nam chính lên ngôi, người phải đi lãnh cơm hộp đầu tiên chính là ta đó!

Đang lúc lơ đễnh, cô vô tình va phải một l*иg ngực gầy gò, không những vậy cô còn ngửi thấy trên người hắn một mùi ẩm mốc khiến người khác thấy khó chịu.

"Ai vậy?" Cô lầm bầm trong miệng.

"Là ta." Người kia đáp.

Cô vội ngẩng đầu, Cố Việt Trạch vẫn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, trong con mắt sâu thẳm không để lộ chút biểu cảm nào.

Tiếng lòng của Lâm Thời An: [Mùi khó chịu quá.]

Khi hắn vừa nghe thấy lời này thì lập tức hoảng hốt, hắn không có một bộ đồ nào đàng hoàng cả, trước nay chưa từng có ai mua đồ mới cho hắn, cô ấy đang ghét bỏ mùi hôi thối trên người hắn sao? Nghĩ tới đây, hắn bất giác lùi lại vài bước để cho cô đỡ khó chịu. Cô sạch sẽ, thơm tho như vậy, hắn không thể làm bẩn quần áo cô.

"Vừa rồi cô đã nhờ Lâm thừa tướng dẫn phụ hoàng tới giúp ta giải vây có đúng không?" Khi hỏi câu này, trong cặp mắt sáng trong của hắn có một chút chờ mong khắc khoải, hắn cũng không biết bản thân đang mong chờ điều gì, hắn nghĩ chắc mình sắp phát điên rồi!

[Không thì còn ai vào đây nữa! Con trai, sau này con không được bạc đãi ta đâu đó nhé!] Nội tâm Lâm Thời An điên cuồng gào thét nhưng vẫn phải buông lời cay độc:

"Sao ta phải giúp ngươi chứ? Cái thứ hôi hám bẩn thỉu mau tránh xa ta ra!" Nói xong liền vội chạy thật nhanh, nếu không cô sẽ đau lòng chết mất, con trai tôi tội nghiệp quá đi. Nhưng không sao, sau này nữ chính sẽ tới sưởi ấm cho con, he he, còn mẹ đây sẽ tiếp tục bắt con phải làm bài tập!

Nhìn bóng lưng cô đang khuất dần sau hàng cây liễu, lúc này Cố Việt Trạch mới nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt. Đúng thế, hắn bẩn thỉu, hôi hám, hắn đứng cạnh cô như vũng bùn với ánh trăng rực rỡ thuần khiết, nhưng hắn vẫn muốn với tay chạm vào tia sáng hiếm hoi soi chiếu lên người hắn ấy.

Tối hôm đó hắn đã tắm rất lâu, hắn cảm thấy dù có tắm bao nhiêu lần cũng không rửa sạch được sự dơ bẩn trên người, hắn không muốn bị cô ghét bỏ.