20.
Năm phút sau tôi quay lại chỗ ngồi.
Lâm Tự đã đợi tôi rất lâu, nhưng thân là một quý ông anh sẽ không tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Tôi tiếp tục ăn cơm với anh, thảo luận xem chúng tôi nên đi đâu để hẹn hò.
Sau một phen nỗ lực thể hiện, mấy người bí mật theo dõi tôi sẽ tin tưởng tôi hơn khi quay lại báo cáo.
Nhưng tôi và Lâm Tự vừa đi ra khỏi nhà hàng thì đυ.ng phải Từ Hoan.
Ẻm hai tháng nay bị nhốt ở nhà, học các kỹ năng cần thiết của một thiên kim hào môn.
Hôm nay không dễ dàng gì mới có một ngày nghỉ.
Từ Hoan chỉ đơn giản là đi ra ngoài mua sắm.
Tình cờ gặp tôi nên chạy về phía tôi chào hỏi.
Kết quả là không để ý đến hòn đá dưới chân, giẫm lên cao đến mức trẹo mắt cá chân rồi ngã nhoài về phía trước.
Trùng hợp là ẻm ngã thẳng vào lòng Lâm Tự.
"Cẩn thận."
Giọng nói của Lâm Tự rất nhẹ, nhưng không giống kiểu quan tâm như khi anh nói chuyện với tôi.
Tôi đứng sang một bên không nói gì.
Từ Hoan bị anh ôm trong lòng, đỏ mặt chật vật đứng dậy nhưng thỉnh thoảng vẫn lén nhìn Lâm Tự.
Hai người chạm mắt nhau mấy lần.
Tôi không ngốc, tự nhiên có thể nhìn ra bọn họ từ sớm đã quen biết.
Hoặc là nói, họ có tình cảm với nhau.
Đối với tôi mà nói thì đúng là một tin vui to bằng trời.
Tôi bước tới nhìn Từ Hoan: “Cô muốn đi xem phim với chúng tôi không?”
Một bộ phim ba người coi có vẻ cũng hay.
Từ Hoan do dự, Lâm Tự im lặng nhìn ẻm.
Tôi càng chắc chắn về suy đoán của mình.
Cuối cùng, ba người chúng tôi thực sự đã xem cùng một bộ phim.
21.
Về đến nhà.
Bôn ba một ngày, người mềm như bún.
Tôi ung dung đi tắm trước, lúc đi ra đã thấy Từ Hoan đang ngồi trên giường.
Trong mắt ẻm có hơi bối rối, dường như có lời muốn nói với tôi.
"Cô quen Lâm Tự?"
Tôi lên tiếng trước, vừa lau tóc vừa hỏi ẻm.
Nha đầu Từ Hoan này vẫn còn quá non để hiểu được những thứ thay đổi liên tục trong hào môn, ẻm hết lòng tin tưởng tôi chỉ vì đêm đó tôi cưu mang ẻm.
Rất giống tôi của hồi đó.
Nhưng tôi tốt hơn Từ Tây nhiều, tôi vẫn có nguyên tắc.
Dù sao thì trở thành người mình ghét cũng không vui vẻ gì.