16.
Từ Hoan biết tôi đã quay lại.
Ẻm không đối xử lạnh lùng với tôi hay bảo tôi ra khỏi Từ gia
như lần đầu gặp nữa.
Mà ẻm nắm tay tôi, tức giận vì tôi.
"Bọn họ đang giam giữ trái phép!"
Tôi hơi buồn cười.
Đưa tay gõ nhẹ vào đầu ẻm.
“Sống ở đây được hai tháng rồi mà vẫn chưa có tiến bộ gì à?”
Hộ khẩu của tôi vẫn ở Từ gia nên dù tôi có bị ôm nhầm thì tôi vẫn là người nhà họ Từ.
Con gái không vâng lời nên không được ra ngoài, đây tính là giam giữ trái phép sao?
Từ Hoan cau mày, ẻm có vẻ lo lắng cho tương lai của mình.
Hoặc có lẽ sắp tới ẻm sẽ được trải nghiệm.
"Từ Tiệp, tôi hối hận rồi."
Từ Hoan đưa tay lau nước mắt, tựa vào vai tôi.
“Tôi tưởng cuộc sống hào môn sẽ rất hạnh phúc, nhưng không ngờ nó lại áp lực đến khó thở như vậy. Không ngờ mọi thứ tôi tận hưởng đều có giá của nó”.
Đúng vậy, mọi thứ đều có cái giá của nó.
Những gì ta tận hưởng cuối cùng đều sẽ phải trả lại.
Gia tộc đã cho ta nền giáo dục và cuộc sống tốt nhất nên ta phải đền đáp gia tộc bằng tất cả những gì ta có.
Nếu không thì dựa vào cái gì?
"Vậy, cô cứ thế này nhận mệnh sao?"
Nhận mệnh sao?
Tôi không trả lời câu hỏi của Từ Hoan.
Nhưng trong tâm tôi đã rõ ràng.
Tôi... quyết không nhận mệnh.